Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1969

“Thực ra lúc nhìn thấy ba tớ đối phó với Kiều Phàm đã sinh ra suy nghĩ này.” Giang Hạ thở dài: “Giống như cậu nghĩ, Kiều Phàm có quyền có thế lực, mà nhà họ Giang bọn tớ, chỉ là người bình thường, theo lý mà nói, không thể đấu lại được anh ta.”?

Tống Vy gật đầu.

Không sai, cô quả thật có suy nghĩ này.

Giang Hạ kéo khóe miệng: “Lúc đầu, nhà họ Giang bọn tớ cũng nghĩ như vậy, nên từ trước đến nay đều trốn tránh Kiều Phàm, có thể trốn là trốn, sau đó nhà họ Giang bọn tớ, ngày càng sợ anh ta, ngày càng nhút nhát, ngày càng cảm thấy thật sự không đấu lại được anh ta, nhưng lúc nãy, ba tớ trong lúc tức giận đã ra tay với Kiều Phàm, mà Kiều Phàm cũng rất nhẹ nhàng, bị ba tớ đánh ngã xuống đất, giây phút đó, tớ đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra, hóa ra bọn tớ cũng không phải không đấu lại được anh ta, anh ta thực ra cũng không mạnh như vậy.”

“Ớ…” Tống Vy cau mày, luôn cảm thấy có vấn đề ở đâu đó, nhưng cũng không nói ra được.

Giang Hạ lại thở dài, nói: “Nên sau khi tớ và mẹ thương lượng với nhau, quyết định ở lại, Kiều Phàm đã không mạnh như vậy, không phải không có cách nào chống lại, vậy cả nhà tớ ở lại, tớ không tin, cả nhà tớ cùng nhau mà vẫn không đấu lại Kiều Phàm, cho dù anh ta có thế lực, nhưng bây giờ anh ta ở đây cũng chỉ có một mình anh ta.”

“Mặc dù nói như vậy, nhưng sợ ngộ nhỡ sao.” Tống Vy vẫn còn chút không yên tâm.

Giang Hạ cười: “Vy Vy, tớ biết sự lo lắng của cậu, nhưng bọn tớ đã quyết định rồi, hơn nữa chuyển nhà khắp nơi, trốn tránh khắp nơi, thật sự quá mệt, ba mẹ tớ cũng lớn tuổi rồi, tớ cũng không nhẫn tâm nhìn họ vì tớ mà trốn đông trốn tây.”

Những lời này, đột nhiên khiến Tống Vy không còn lời nào để nói.

Cô thử đặt mình vào Giang Hạ, nghĩ xem nếu như mình có ba mẹ lớn tuổi như vậy, bản thân mình cũng không muốn để ba mẹ cùng mình lang bạt kỳ hồ như vậy.

Đúng, cô cũng không muốn.

Nên bây giờ, cô cũng hiểu được suy nghĩ của Giang Hạ.

Day thái dương, Tống Vy nghiêm túc hỏi: “Giang Hạ, tớ hỏi lại một lần nữa, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Cậu phải biết, nếu như lần này không rời đi, sau này Kiều Phàm làm ra chuyện gì đó, cậu không có cách nào để hối hận.”

Giang Hạ nhìn mẹ Giang ở bên cạnh.

Mẹ Giang mỉm cười với cô, sau khi trả lời bà bằng một nụ cười, cô nói với Tống Vy ở đầu bên kia điện thoại: “Tớ biết, Vy Vy, tớ đã nghĩ kỹ rồi, ở lại, cho dù hậu quả sau này có như thế nào, ít nhất cả nhà tớ vẫn luôn ở bên nhau, xấu nhất chẳng qua là cả nhà tớ cùng chết mà thôi, có lúc tớ thậm chí còn nghĩ, chết ít nhất còn tốt hơn mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía.”

Tống Vy cau mày: “Nói cái gì thế, cái gì mà chết với cả không chết.”

Giang Hạ cười: “Được được được, là tớ nói sai, nhưng Tống Vy, tớ thật sự nghĩ như vậy, tớ tin, ba tớ cũng nghĩ như vậy, không có ai muốn lúc nào cũng trốn chui trốn lủi.”

Tống Vy thở dài: “Tớ biết rồi, mọi người đã quyết định rồi, tớ cũng không khuyên nữa, tớ biết, cho dù tớ khuyên thế nào, quyết định của cậu cũng không thay đổi, vậy thì tớ tôn trọng cậu.”

“Cảm ơn.” Giang Hạ vô cùng cảm động.

Tống Vy khẽ cười: “Cảm ơn tớ làm gì, bọn mình là bạn bè, năm đó lúc tớ mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, mọi người cũng cố gắng giúp đỡ tớ như vậy, nên bây giờ tớ giúp mọi người, cũng là điều nên làm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK