Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1586

Ngày hôm sau.

Một nhà bốn người đang ăn bữa sáng.

Gần 10 ngày, gia đình mới lần nữa ngồi cùng nhau ăn bữa sáng, đối với hai đứa trẻ mà nói là một chuyện rất vui vẻ.

Bởi vì trước đó Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đi nghỉ tuần trăng mặt, không có dẫn hai đứa trẻ theo, nếu Tống Vy không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ lúc này, hai người vẫn đang nghỉ tuần trăng mật.

Vậy hai đứa trẻ, vẫn phải đợi hơn 20 ngày nữa mới có thể cùng với bọn họ ăn bữa sáng.

Vậy nên bây giờ được cùng nhau ăn bữa sáng trước hơn 20 ngày, hai đứa trẻ sao có thể không vui chứ.

Khi gia đình bốn người đang nói cười vui vẻ, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, điện thoại của Đường Hạo Tuấn bỗng đổ chuông.

Anh hơi nhíu mày, sau đó rút điện thoại liếc nhìn, nhìn thấy là Trình Hiệp gọi tới, lập tức để ly cà phê trong tay xuống rồi nghe máy: “Alo.”

“Tổng giám đốc, là tôi, tôi đã về đến Thành phố Giang rồi.” Trong điện thoại, Trình Hiệp đáp.

Đường Hạo Tuấn còn có thể nghe thấy tiếng xe bên kia anh ta, thiết nghĩ chắc đang trên đường.

“Rất tốt, Lâm Giai Nhi thì sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.

Nghe thấy cái tên này, Tống Vy cũng lặng lẽ để đũa xuống, nhìn sang anh.

Tuy Tống Hải Dương không có dừng động tác ăn cơm, nhưng đôi tai nhỏ cũng lặng lẽ dựng thẳng lên.

“Lâm Giai Nhi cũng ở đây, tôi bây giờ đang ở trên đường đưa Lâm Giai Nhi đến biệt thự của nhà họ Lâm.” Trình Hiệp nói.

Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên: “Rất tốt, trong lúc đó, cô ta có tỉnh lại không?”

“Có, sau khi giảm sốt có tỉnh lại một lần, có điều rất nhanh lại hôn mê, bác sĩ nói, bởi vì chân quá đau, cho nên ý thức không tỉnh táo được bao lâu.” Trình Hiệp gật đầu.

Đôi môi của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch lên: “Tôi biết rồi, trông coi thật kỹ, đừng để cô ta chết là được, đau thì đau thôi, cũng đừng cho cô ta uống thuốc giảm đau gì đó.”

Anh là muốn để Lâm Giai Nhi đau.

Huống chi, chút đau đớn này tính là gì chứ.

Có đau bằng ba mẹ anh bị một chiếc xe nặng mấy tấn cán qua người không?

“Yên tâm đi tổng giám đốc, tôi biết, chắc chắn sẽ không để cô ta sống tốt.” Trình Hiệp mỉm cười nói.

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Lát nữa sau khi đến nhà họ Lâm thì thông báo cho tôi, tôi qua đó.”

“Được.” Trình Hiệp đáp.

Đường Hạo Tuấn cúp máy, Tống Vy nhìn sang anh: “Lâm Giai Nhi đến rồi sao?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đến Thành phố Giang rồi, bây giờ đang trên đường đến biệt thự của nhà họ Lâm.”

Tống Vy cầm đũa lên, ăn một ít đồ ăn rồi nói: “Vậy chúng ta lát nữa sẽ qua đó sao?”

“Đương nhiên, có vài chuyện cũng nên hỏi cho rõ rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy cầm ly sữa lên uống một ngụm: “Đúng vậy, có điều bác sĩ Mạnh nói muốn gặp Lâm Giai Nhi.”

“Kêu cậu ta cùng tới là được, anh không thể để một mình cậu ta đi gặp Lâm Giai Nhi, con người của cậu ta, quá mềm lòng.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK