Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1382

Tống Vy ừm một tiếng: “Dạ đúng.”

“Vậy sao con gái nhà họ Giang lại nói là bạn trai của nó?” Bà cô kia nói thầm.

Tống Vy nghe tới đây, ý cười trên mặt cũng vơi đi dần.

Giang Vân Khê nói Đường Hạo Tuấn là bạn trai cô ta?

Chẳng lẽ, Giang Vân Khê thích Đường Hạo Tuấn rồi?

Nhưng chuyện này cũng không phải không có khả năng, với gương mặt đó của Đường Hạo Tuấn thì quả thật rất dễ khiến một cô gái trẻ tuổi vừa nhìn thấy đã đem lòng yêu mến.

Nếu đúng là như vậy, cũng có thể lý giải được tại sao tối qua Giang Vân Khê lại cúp điện thoại của cô, là bởi vì không muốn để cô đưa Đường Hạo Tuấn đi.

Dĩ nhiên, Tống Vy cũng không cứ thế mà đưa ra kết luận hoàn toàn, rằng Giang Vân Khê nói Đường Hạo Tuấn là bạn trai của mình và đã thật sự thích anh.

Lỡ như chỉ là Giang Vân Khê kiếm cớ thì sao, dù sao một cô gái đưa một người đàn ông về nhà mình thì nếu không nói người đó là bạn trai mình vậy nhất định sẽ bị người khác bàn tán dị nghị.

Đám người của bà cô kia đứng ở một bên lại đang xì xầm nói chuyện.

“Cô gái này nói người đàn ông mà con gái nhà họ Giang mang về là chồng cô ấy, vậy rốt cuộc có phải sự thật không nhỉ?”

“Tôi thấy là thật đó, nhìn ngoại hình của cô gái này rất xứng với người đàn ông kia. Còn dáng vẻ kiểu nước luộc canh nhạt nhẽo như con gái nhà họ Giang đó, nói thật bụng thì nhìn không xứng với người đàn ông đó.”

“Vậy là con gái nhà họ Giang đó đã nói dối rồi nhỉ?”

“Tám phần mười là vậy rồi, người đàn ông kia cường tráng như vậy nên khiến nó vừa mắt, bởi thế mới nói như vậy.”

Tống Vy mím đôi môi đỏ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đáp: “Cô ơi, cháu muốn hỏi thêm một chuyện nữa, Giang Vân Khê đi đâu rồi ạ?”

“Nó đi lên trấn tìm nhà rồi, nói là ở đây thì đường sá không tiện cho việc chữa bệnh, không tiện chăm sóc cho bạn trai nên đi lên trấn tìm nhà, định sẽ thuê ở lại để chăm sóc cho bạn trai trên trấn.” Bà cô kia nói.

Trong lòng Tống Vy chùn xuống, thầm nghĩ không phải là do cuộc gọi tối qua nên Giang Vân Khê biết cô sẽ tới đây tìm Đường Hạo Tuấn, cho nên mới đặc biệt muốn đưa Đường Hạo Tuấn trốn cô đó chứ?

“Vậy cô ơi, bọn họ đã dọn đi rồi ạ?” Tốn Vy siết chặt lòng bàn tay hỏi đến.

Bà cô kia lắc đầu một cái: “Vậy còn chưa đâu, sáng nay con gái nhà họ Giang mới ra ngoài tìm nhà thôi, vẫn là đi có một mình.”

Đi một mình…

Nếu nói vậy thì Hạo Tuấn vẫn còn ở bên trong.

Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia ranh mãnh, cười đáp: “Cám ơn cô đã báo. Trợ lý Trình.”

“Có ạ!” Trình hiệp nghe lời gọi lập tức đí tới: “Mợ chủ có gì dặn dò.”

Các thôn dân nghe Trình Hiệp xưng hô với Tống Vy như thế, trong lòng cũng thầm nhận định địa vị của Tống Vy cao thêm không ít.

Cái danh xưng mợ chủ này, cho dù là trong quá khứ hay hiện tại thì vẫn luôn chỉ dùng để gọi những người có tiền có thế.

Xem ra, thân phận của người con gái xinh đẹp ở trước mặt bọn họ đây còn cao cấp hơn nhiều nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK