Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1980

Điều này quả thực khiến cô có chút không hiểu.

Mẹ Giang giải thích: “Bởi vì trong khoảng thời gian này, bọn ta đã làm phiền các cháu quá nhiều rồi, không muốn làm phiền các cháu nữa, nếu không bọn ta sẽ không trả nổi.”

Nghe thấy lời này, Tống Vy dở khóc dở cười: “Dì à, cháu làm những chuyện này là vì cháu và Hạ là bạn thân nhất của nhau, các người trước đây cũng đã giúp cháu rất nhiều, vì vậy cháu chỉ là báo đáp lại các người mà thôi, mọi người không cần cảm thấy áp lực.”

“Cần chứ, cần chứ.” Mẹ Giang lại từ chối: “Vy Vy, ta biết cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng lần này, bọn ta thật sự không thể nhận được, nếu lần nào cũng đều nhờ dựa vào các cháu, sau này bọn ta thật sự không thể làm được gì, vừa gặp phải chuyện gì liền vô thức tìm đến các cháu, vì vậy, Vy Vy, lần này các cháu đừng ra tay, hai người bọn ta tự mình giải quyết.”

“Hai người định giải quyết thế nào?” Tống Vy nghiêng đầu nghi hoặc, hỏi.

Đương nhiên, mẹ Giang sẽ không nói với Tống Vy ý nghĩ thực của mình, chỉ cười đáp: “Đến lúc đó cháu sẽ biết.”

Mẹ Giang thần thần bí bí, Tống Vy cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu ‘ừ’ một tiếng: “Vậy được, có điều dì à, nếu có chuyện gì cần, mọi người nhất định phải liên hệ với cháu, cháu có thể giúp thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp mọi người.”

“Được, cảm ơn cháu, Vy Vy.” Mẹ Giang vô cùng cảm kích.

Tống Vy lắc đầu: “Không có gì, đều là việc nên làm, đúng rồi dì, Hạ hiện tại thế nào? Cô ấy nhìn thấy Kiều Phàm có nhớ lại điều gì không? Thái độ đối với Kiều Phàm như thế nào?”

Cô thực sự rất lo lắng rằng Giang Hạ sẽ lại nhớ ra Kiều Phàm, nhớ ra tình cảm dành cho Kiều Phàm.

Mặc dù trước đó Giang Hạ có nói qua điện thoại rằng cô ấy không có cảm giác gì khi nhìn thấy Kiều Phàm, nhưng dù sao đó chỉ là lời của bản thân Hạ, cô vẫn có chút không yên tâm, vì vậy hỏi mẹ Giang là tốt nhất.

Mẹ Giang vui vẻ đáp: “Hạ sao, con bé rất tốt, nó không nhớ ra Kiều Phàm, thái độ đối với Kiều Phạm không khác gì đối với một người xa lạ.”

Nghe thấy mẹ Giang nói như vậy, Tống Vy cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt, vậy là tốt.”

“Ừ, lúc đầu bọn ta cũng rất lo lắng, may mà kết quả cuối cùng rất tốt, chỉ cần Hạ không nhớ ra Kiều Phàm, không khôi phục lại tình cảm với Kiều Phàm, bọn ta cũng không quan tâm gì nữa.” Mẹ Giang cảm thán, nói.

Ba Giang ở bên cạnh cũng gật đầu.

Tống Vy lại nói: “Được rồi dì à, nếu hai người đã quyết định không rời đi, cháu cũng không khuyên nhủ hai người nữa, hi vọng mọi người ở bên đó bảo trọng, còn có, đợi Kiều Phàm tỉnh lại, nhất định phải lập tức báo cho cháu biết, xem xem rốt cuộc anh ta có thái độ gì với chú và Hạ, nếu có thái độ không tốt, cháu sẽ bảo Hạo Tuấn cử người qua dẫn anh ta về nước.”

“Được.” Mẹ Giang gật đầu.

Tuy ngoài miệng bà ấy đồng ý nhưng trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có mình bà ấy biết.

Sau đó, Tống Vy lại nói thêm vài câu với mẹ Giang rồi cúp máy.

Ngồi tựa vào ghế, cô không nhịn được mà giơ tay xoa xoa lông mày, cô không ngờ rằng, quyết định cuối cùng của người nhà họ Giang lại như vậy.

Nhưng hơn nữa, cô hiểu, chỉ là càng thêm lo lắng hơn.

Mặc dù Hạo Tuấn đã nói, bảo cô đừng cứ thấp tha thấp thỏm, cũng đừng bó buộc nhà họ Giang dưới sự bảo vệ của mình, như vậy không tốt cho nhà họ Giang.

Bảo cô buông lỏng tay một chút, để nhà họ Giang có thể tự mình học cách đối phó Kiều Phàm.

Cô cũng biết rằng Hạo Tuấn nói đúng, cũng muốn thử buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK