Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 837

Cho dù anh luôn miệng nói anh có chứng cứ, cho dù ngày mùng chín tháng mười hàng năm mẹ cô đều trở nên khác thường.

Cô cũng tuyệt đối không tin mẹ cô thật sự đâm xe vào người ta.

Hơn nữa, mặc dù mười tám năm trước tập đoàn Đường Thị không hùng mạnh giống như bây giờ, nhưng cũng là một trong mười xí nghiệp đứng đầu thành phố Giang.

Nhà họ Tống khi đó chỉ vừa mới giàu lên, tập đoàn Đường Thị muốn làm nhà họ Tống sụp đổ cũng chỉ đơn giản như việc bóp chết một con kiến.

Cũng như vậy, nhà họ Đường muốn tìm ra hung thủ đâm chết ba mẹ Đường Hạo Tuấn cũng không phải việc gì khó. Nếu đúng thật là mẹ cô, vì sao năm đó không bắt mẹ cô mà ông cụ Đường còn muốn nhận mẹ cô làm con gái nuôi chứ?

Cho nên trong chuyện này nhất định có điều gì đó mà cô và Đường Hạo Tuấn không biết.

Nghĩ như vậy, Tống Vy hít sâu một hơi, đứng lên.

Lúc đứng dậy, cô không cẩn thận làm rơi túi tài liệu trên giường xuống đất.

Miệng túi tài liệu không đóng, ngay lập tức đồ trong đó rơi ra.

Đường Hạo Tuấn theo bản năng cúi đầu nhìn, nhìn thấy bốn chữ thỏa thuận ly hôn, con ngươi anh bỗng co rụt lại, sắc mặt thay đổi, không khí xung quanh người anh lập tức trở nên đáng sợ.

Anh khom lưng nhặt thỏa thuận ly hôn trên đất lên, giơ lên trước mặt Tống Vy: “Em muốn ly hôn?”

Tống Vy không ngờ lại bị anh nhìn thấy, ánh mắt thoáng động, cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.”

Dù sao bây giờ không thừa nhận thì tiếp sau có lẽ cô cũng sẽ chủ động đưa bản thỏa thuận cho anh ký tên.

Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nắm chặt thỏa thuận ly hôn trong tay: “Ai cho em lá gan mà dám ly hôn hả?”

Cho dù vì Lưu Mộng mà anh giận cá chém thớt với cô, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với cô.

Nhưng cô lại suy nghĩ đến chuyện này, ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng chuẩn bị sẵn, cô đúng là giỏi quá đấy!

Tống Vy cắn môi, trên mặt nở nụ cười cay đắng: “Ai cho tôi? Tổng giám đốc Đường hỏi câu hỏi hay lắm! Không phải chính tổng giám đốc Đường cho tôi sao?”

Đường Hạo Tuấn híp đôi mắt lại: “Tôi?”

“Đúng, chính là anh!” Tống Vy nhìn anh: “Đường Hạo Tuấn, anh để tay lên ngực tự hỏi mình xem, bây giờ anh đối xử với tôi như thế nào? Anh một lòng cho rằng tôi là con gái kẻ thù, cho nên anh lạnh nhạt với tôi, anh không đếm xỉa gì đến tôi, nhưng chúng ta là vợ chồng mà. Anh đối xử với tôi như vậy, đó là việc mà một người chồng nên làm hay sao? Anh khiến tôi cảm thấy tôi chẳng khác nào một người không có chồng cả.”

“…” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn run lên, muốn nói điều gì đó, nhưng không nói ra miệng.

Tống Vy hít sâu một hơi, lại nói tiếp: “Đường Hạo Tuấn, trong khoảng thời gian này tôi đã sống rất đau khổ, đau khổ đến nỗi không còn đam mê với sự nghiệp của mình nữa. Giang Hạ cũng nói dường như tôi đã biến thành người khác rồi, không phải là Tống Vy một lòng muốn trở thành nhà thiết kế cao cấp trước đây.”

Bởi vì tình yêu, cô đã trở nên bó tay bó chân.

Bởi vì tình yêu, cô suýt nữa đã không gượng dậy nổi.

Đây không phải cuộc sống mà cô muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK