Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1686

Rõ ràng biểu cảm của Giang Hạ lúc này là một nụ cười, nhưng trong mắt cô, nụ cười đó không phải là một nụ cười chân thành, mà là một nụ cười chua xót, một nụ cười lạc lõng.

Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Giang Hạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

“Hả?” Giang Hạ vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô: “Chuyện gì xảy ra cơ?”

Tống Vy bước tới ngồi xuống: “Mấy ngày nay cậu không bình thường, Giang Hạ, nói cho mình biết cậu có chuyện gì, đừng nghĩ sẽ đánh trống lảng, lần này mình đến thành phố Hải, ngoại trừ thăm chú dì ra, thì mục đích chính của mình là cậu đấy, cậu biết mình lo cho cậu lắm không, nên mới không yên tâm tới đây tìm cậu là để muốn hỏi cho rõ rốt cuộc cậu sao vậy.”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và quan tâm của Tống Vy, cảm giác tội lỗi trong lòng của Giang Hạ càng thêm lớn.

Cô ấy siết chặt cuốn album trong tay, hít một hơi thật sâu và nói: “Mình xin lỗi Vy Vy, mình thực sự không thể nói ra điều đó, mình chỉ có thể nói, mình đang làm một việc, và nếu mình nói với cậu chuyện đó, cậu nhất định sẽ ngăn cản mình, nhưng chuyện đó tuyệt đối không thể ngăn cản được, nếu không, mọi nỗ lực trước đó của mình đều là công cốc, cho nên Vy Vy, đừng hỏi mình được không?”

Cô ấy nhìn vào mắt Tống Vy: “Đợi sau khi chuyện đó xong xuôi, không cần mình nói thì cậu cũng sẽ biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.”

Sau khi Tống Vy nghe lời cô ấy nói, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Nếu cậu nói ra thì mình sẽ ngăn cản cậu? Có vẻ không phải là chuyện tốt đúng không?”

Con ngươi Giang Hạ run lên, cô ấy cúi đầu, im lặng, coi như là thầm thừa nhận.

Tống Vy xoa xoa thái dương: “Đó là lý do mình lo lắng cho cậu Giang Hạ.”

“Mình biết Vy Vy.” Giang Hạ nở một nụ cười hời hợt: “Mình biết cậu lo lắng cho mình, vì vậy mình rất vui, mình thực sự rất hạnh phúc, nhưng Vy Vy, cậu cần biết rằng mỗi người đều có bí mật, đều có điều bản thân muốn làm và nhất định phải làm, chuyện đó mình đã tính kỹ rồi, sẽ không thay đổi, cho nên Vy Vy, thật sự cậu đừng hỏi mình, có lẽ khi cậu hỏi, mọi tính toán của mình sẽ thất bại, vậy những gì mình bỏ ra sẽ trở thành công cốc?”

“…” Câu nói này đã thành công chặn họng Tống Vy, phải mất một lúc sau cô mới lên tiếng: “Được rồi, mình không hỏi cậu rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có một câu hỏi cần cậu trả lời. Những gì cậu định làm có phải có liên quan đến Kiều Phàm không?”

Giang Hạ mấp máy môi, có hơi không muốn nói.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tống Vy, cuối cùng cô ấy cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, có liên quan đến Kiều Phàm, nhưng không nhiều lắm.”

Để tránh cho Vy Vy nghĩ về những gì cô ấy sẽ làm, cô ấy chỉ có thể cố gắng tách nó khỏi Kiều Phàm.

Tống Vy gật đầu: “Vậy là đủ rồi, được rồi, mình tôn trọng cậu, mình sẽ không hỏi, nhưng Giang Hạ, cậu phải hứa với mình rằng đợi sau khi cậu hoàn thành kế hoạch, cậu sẽ trở về Thành phố Giang, trở lại công ty của chúng ta, giữ chức vụ phó tổng giám đốc, vị trí của cậu chỉ có thể là của cậu, hiểu không?”

Cô vỗ vai Giang Hạ: “Lúc đầu chúng ta đã nói rằng sẽ cùng nhau phát triển công ty lớn mạnh và thành lập thương hiệu thời trang cao cấp của riêng mình, nhưng hiện tại ngay cả 1/3 giấc mơ vẫn chưa hoàn thành, vì vậy mình hy vọng cậu không để một mình mình hoàn thành, như vậy rất ích kỷ, cứ quyết định thế đi Giang Hạ, mình sẽ đợi cậu ở Thành phố Giang.”

Lời nói vừa dứt, cô khẽ cười, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng của Giang Hạ.

Giang Hạ nhìn bóng dáng của cô, hai mắt đỏ bừng, rung rưng, thật lâu sau mới rơi một giọt nước mắt, trong miệng thì thào nói: “Rất xin lỗi Vy Vy, giấc mơ này, đã định sẵn mình không thể hoàn thành được rồi, mình sẽ phải nuốt lời với cậu, xin lỗi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK