“Hóa ra là như vậy, xem ra tôi hiểu lầm cô rồi" Phân hội trưởng gật đầu, bề ngoài thì làm như đã tin nhưng trong lòng thì đang cười khẩy.
Tin đồn giả sao? Bên phía thiết kế Tổng kia đã có chứng cứ rồi, còn có thể là giả sao?
Tổng Huyền không hiểu phân hội trường đang nghĩ gì, tưởng rằng ông ta thật sự đã tin rồi, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám ở lại đây lâu, vội vàng xin ra ngoài: Phân hội trưởng, tôi đã xem xong mẫu vật, cũng đã chụp ảnh lại rồi, tôi quay về nơi thi đấu trước đây
“Cô đi đi” Phân hội trưởng xua tay.
Tống Huyền điều khiển xe lăn đi khỏi đó.
Thế nhưng vừa ra đến bên ngoài, đã gặp Tống Vy và Giang Hạ đang đi đến.
Giang Hạ cũng nhìn cô ta, bước nhanh lên phía trước, khoanh tay trước ngực, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Bi, lâu lắm rồi không gặp, sao cô lại què quạt thế này?”
Tống Huyền nắm chặt lấy tay cầm của chiếc xe lăn: “Cô đến là để lấy tôi ra làm trò cười đúng không?”
“Uầy, cô nói đúng rồi đấy, tôi thật sự đến để cười cô đấy” Giang Hạ vui vẻ đáp lời.
Tổng Vy không nhịn được, che miệng rồi bật cười thành tiếng.
Nghe thấy cô cười, cả người Tống Huyền run lên: “Các...!các cô.”
“Chúng tôi làm sao, phiền cô nói mọi chuyện cho rõ ràng, nếu đến việc ăn nói mà cô cũng không rõ ràng được thì đúng là sống uổng phí hơn hai mươi năm nay” Giang Hạ ngoáy tai, châm chọc không chút nể nang.
Cả người Tống Huyền run lên bần bật, hai mắt cô ta đỏ ngầu như ngấm độc, nhìn chằm chằm về phía Giang Hạ.
Tống Vy nhìn thấy Tống Huyền như vậy, cũng không trêu đùa, cười cợt nữa, cô lấy lại vẻ nghiêm túc: “Được rồi, Giang Hạ, chúng ta không lãng phí thời gian với cô ta nữa.
Hiện giờ cô ta đang bị thương, nhỡ cô ta giở trò gì rồi cố tình nói chúng ta hãm hại thì chúng ta cũng không nói rõ ràng ngay được đâu.”
“Đúng là có khả năng như cậu nói thật, vậy tớ cũng phải đứng cách xa cô ta một chút." Nói rồi, Giang Hạ lập tức tránh ra xa.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi, tới gặp phân hội trường để đưa đồ cho ông ấy”
“Được.” Giang Hạ gật đầu, vòng qua người Tống Huyền đi ra sau Tống Vy, rồi cùng cô vào văn phòng của phân hội trưởng.
Ánh mắt Tống Huyền nhìn chằm chằm về về cánh cửa văn phòng đã đóng chặt, thầm thề trong lòng.
Cô ta nhất định không tha cho hai người bọn họ!
Cứ chờ đi, sớm muộn gì cô ta cũng khiến bọn họ phải trả lại mười lần, một trăm lần nỗi nhục hôm nay cô ta phải chịu.
Tống Huyền một mạch rời đi.
Sau khi cô ta đi không được bao lâu, Tống Vy và Giang Hạ đến đưa đồ xong cũng ra ngoài.
“Vy Vy, vậy tớ về bệnh viện đây” Giang Hạ vươn vai.
“Chờ một chút, cậu dẫn hai đứa trẻ đi hộ tớ luôn đi.
Buổi thi hôm nay không biết bao giờ mới kết thúc, cứ để bọn chúng ở đây tớ cũng không yên tâm.
Dù sao Tống Huyền cũng ở đây, tớ lo cô ta nhìn thấy hai đứa sẽ lại làm gì bọn trẻ” Tống Vy xoa huyệt thái dương, lo lắng nói.
Giang Hạ vỗ vai cô: “Được rồi, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, tớ đưa hai đứa đi là được chứ gì, bọn trẻ đâu rồi?” “Đang ở trong phòng nghỉ, cậu đi với tớ” Tống Vy nói xong liền đi đằng trước dẫn đường.
Hai người đến phòng nghỉ.
Hai đứa bé đang ngồi xem phim hoạt hình, nhìn thấy hai người bước vào, vui mừng nhảy xuống khỏi sofa chạy ào đến: “Mẹ, mẹ nuôi.”
“Ngoan quá!” Tống Vy và Giang Hạ đi tới, mỗi người bế một đứa lên.
Tống Hải Dương lắc lư cái đầu trong vòng tay Tổng Vy, thắc mắc: “Mẹ, cuộc thi của mẹ kết thúc rồi sao?”
“Vẫn còn sớm, mẹ tới đây bảo đưa các con đi cùng mẹ nuôi về trước” Tống Vy chỉ về phía Giang Hạ rồi nói.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ các con lo các con ở đây không có ai chăm sóc, nên mới giao các con cho mẹ” “Vâng” Tổng Hải Dương và Tổng Dĩnh Nhi cùng cúi đầu xuống.
Mặc dù rất muốn đi cùng Tống Vy nhưng cả hai cũng không muốn nhìn thấy mẹ lo lắng.
Nhìn thấy nỗi thất vọng của hai đứa trẻ, Tống Vy cũng cảm thấy rất khó chịu, cô thở dài: “Các con yên tâm đi, cuộc thi kết thúc là mẹ sẽ đến bệnh viện đón các con.
Các con phải ngoan, nghe lời ba nuôi mẹ nuôi đấy nhé!”.
Danh Sách Chương: