Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2012

Sau cùng vẫn là Giang Hạ tự đứng lên, sau đó dùng tay chùi mắt, xoay người bước về hướng cửa phòng bệnh.

Vào lúc này, bàn tay Kiều Phàm đặt trong chăn nắm chặt thành nắm đấm, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Cô đi đâu?”

Giang Hạ dừng bước chân, không quay đầu lại: “Tôi đi tìm bác sĩ, sắp xếp phẫu thuật phá thai.”

Âm thanh cô trả lời rất nhẹ, nhẹ đến mức như một cơn gió thoảng qua, nhưng khi nghe lại khiến người khác đau lòng.

Còn đầu cô cũng cúi thấp xuống, mí mắt chùng xuống, không thấy rõ được biểu cảm trên mặt, và thần sắc trong mắt.

Hai bàn tay ba Giang siết chặt lại, nếu không phải còn sót lại chút lý trí, ông ta thực sự sẽ đánh Kiều Phàm.

“Kiều Phàm, lần này cậu thỏa mãn rồi chứ?” Hai mắt ba Giang đỏ lên, hét lên với Kiều Phàm: “Đứa con trong bụng của Giang Hạ, cũng là của cậu, là kết quả sai lầm lúc ấy của cậu, dựa vào gì mà bây giờ để một mình Giang Hạ gánh vác?”

Yết hầu Kiều Phàm chuyển động một cái, mặc kệ ông ta, ánh mắt chỉ tập trung nhìn về Giang Hạ: “Nếu như cô muốn giữ lại đứa trẻ này, cũng không phải không có cơ hội.”

Nghe được lời này, Giang Hạ vội ngẩng đầu lên, sau đó xoay người nhìn về người đàn ông trên giường bệnh: “Anh nói gì? Anh… anh nói tôi có thể giữ đứa con?”

Đừng nói là Giang Hạ, ngay cả ba Giang cũng ngây người ra, nhìn Kiều Phàm như quái vật.

Ôi trời, ông ta vừa mới nghe thấy cái gì?

Kiều Phàm nói có thể để cho Giang Hạ giữ đứa con lại.

“Anh Kiều, anh có nói thật không?” Giang Hạ đi vài bước về lại giường bệnh của Kiều Phàm, nắm chặt lấy lan can vội hỏi: “Anh…anh thực sự đồng ý để cho tôi giữ lại đứa con?”

“Tôi chỉ nói rằng, có cơ hội, chứ không nói hoàn toàn chắc chắn.” Kiều Phàm chùng mí mắt xuống, điềm đạm nói.

Giang Hạ nghe đến đây, vốn dĩ đang xúc động, liền trở nên bình tĩnh lại: “Đúng vậy, anh đã nói, cũng không phải là không có cơ hội, mà cơ hội, thì không chắc chắn, là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Cô bắt đầu tự cười cợt chính mình.

Quả nhiên, ngay từ lúc đầu, cô không nên có mong đợi hay hy vọng gì với anh ta.

Kiều Phàm nhìn dáng vẻ của Giang Hạ, liền biết cô nghĩ gì, ánh mắt tối lại, trong lòng cũng không thoải mái: “Cô chắc chắn rằng tôi thực sự không để cho cô giữ lại đứa trẻ sao?”

Giang Hạ ngước mắt nhìn lên anh ta: “Nếu như anh để tôi giữ lại đứa trẻ, ngay từ lúc đầu, đã không kiên quyết phá bỏ nó rồi, mới nãy không phải anh đã lấy đứa trẻ ra làm điều kiện trao đổi sao?”

Kiều Phàm mím môi: “Cô nói đúng, đúng là tôi không thích nhìn thấy đứa trẻ này, nhưng nếu như cô kiên quyết giữ lại, cũng không phải là không được.”

“Chỉ cần tôi đồng ý, sẽ để ba tôi ngồi tù đúng không?” Giang Hạ chế giễu.

Kiều Phàm híp mắt: “Đương nhiên không phải, cô có thể giữ lại đứa trẻ, tôi cũng sẽ không để ba cô ngồi tù.”

Nghe được những lời này, mắt Giang Hạ bất ngờ mở to, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh nói gì? Anh nói tôi có thể giữ đứa con lại, cũng có thể không để ba ngồi tù?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK