Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1054

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn trở nên thâm trầm.

Anh đương nhiên nhìn thấy là bất động sản Duy Tâm.

Bất động sản Duy Tâm là của hồi môn mà ông ngoại anh tặng cho mẹ, không phải là một công ty bất động sản rất lớn.

Tuy đặt tên là công ty bất động sản, nhưng thực tế lại làm nhiều nghiệp vụ trang trí sửa chữa hơn.

Do là sản nghiệp của mẹ, cho nên luôn không có quy về dưới trướng của tập đoàn Đường Thị, với lại tập đoàn Đường Thị kinh doanh mặt hàng xa xỉ phẩm, dưới trướng cũng không có liên quan tới bất động sản, cho nên Duy Tâm đều luôn do mẹ tự mình quản lý, sau khi mẹ qua đời, Duy Tâm do người quản lý chức nghiệp có chuyên môn quản lý, anh chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm.

Cho nên bên ngoài đều không biết, Duy Tâm trước đây cũng là của nhà họ Đường.

Chỉ là về sau mẹ tặng Duy Tâm cho người khác, Duy Tâm mới thoát ly nhà họ Đường.

“Tổng giám đốc, chẳng trách anh trước đó khi anh đến tiếp quản Duy Tâm, người quản lý đó lại nói Duy Tâm không thuộc về anh, bà chủ tặng 55% cổ phần của Duy Tâm cho người khác, chúng ta lúc đó còn thấy lạ người đó là ai, không ngờ là Đường Hạo Minh.” Trình Hiệp kinh ngạc nói.

Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt không nói chuyện, nhưng trong lòng lại dậy sóng dữ dội.

Anh nhìn ra, chữ ký trên giấy chuyển nhượng là mẹ tự viết.

Bởi vì mẹ có một thói quen, thích vẽ một độ cong ở nét cuối cùng trong chữ cuối cùng tên mình, đó là thứ không ai bắt chước được.

Hơn nữa nhìn nét chữ có lực như này, rõ ràng cũng không tồn tại tình huống bị ép ký tên.

Cũng tức là, giấy chuyển nhượng này là mẹ cam tâm tình nguyện ký, hơn nữa cam tâm tình nguyện chuyển nhượng Duy Nhất cho Đường Hạo Minh.

Điều này rốt cuộc là tại sao?

Đường Hạo Tuấn nhíu mày, rõ ràng không hiểu vấn đề này.

Anh cũng không nghĩ thông thì cũng đừng nói Trình Hiệp.

Trình Hiệp nhìn mục ký tên: “Bà chủ đã ký tên rồi, nhưng Đường Hạo Minh vẫn chưa ký tên, cũng tức là, cổ phần của Duy Tâm, vẫn chưa rơi vào trong tay Đường Hạo Minh.”

“Nhưng bên ngoài không biết, người quản lý đó cũng không biết, đều cho rằng cổ phần đã nằm trong tay chủ tịch mới của Duy Tâm.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.

Trình Hiệp đẩy mắt kính: “Chẳng trách bên ngoài luôn tò mò chủ tịch mới của Duy Tâm là ai, tại sao mãi không lộ diện, Đường Hạo Minh chưa lấy được cổ phần thì sao mà lộ mặt, có lẽ bản thân anh ta cũng không biết, anh ta chính là chủ tịch của Duy Tâm.”

“Không, anh ta biết.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.

Trình Hiệp nhìn anh: “Anh ta biết sao.”

“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Trước đây anh ta một lòng muốn di chúc, chúng ta đều cho rằng anh ta là muốn hủy đi chứng cứ của Đường Mãnh, nhưng về sau chúng ta phát hiện anh ta thật ra hận Đường Mãnh, cho nên làm sao có thể giúp Đường Mãnh, dù sao chúng ta dùng Đường Mãnh uy hiếp anh ta, anh ta cũng không bằng lòng lộ diện.”

“Cho nên ý của anh là Đường Hạo Minh ngay từ đâu muốn di chúc, không phải là vì Đường Mãnh, mà là vì cổ phần của Duy Tâm sao?” Trình Hiệp trợn to mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK