Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 972

Cô dừng bước chân: “Có chuyện gì sao? Lộ Na.”

Nhà thiết kế tên Lộ Na này là người có quan hệ khá tốt với Tống Vy, bình thường nhìn thấy cũng sẽ chào hỏi.

Lộ Na đi tới, hai mắt phát sáng liếc nhìn Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ: “Tống, đây chính là chồng và con của cô sao?”

“Phải.” Tống Vy gật đầu.

Lộ Na giơ ngón cái với Tống Vy: “Thật không tồi, theo tôi thấy, đàn ông phương Đông trông đều giống nhau, nhưng bây giờ nhìn thấy chồng của cô, tôi mới phát hiện thì ra đàn ông phương đông cũng có người tướng mạo rất đẹp trai, chiều cao và dáng người cũng không thua gì đàn ông phương tây chúng tôi, còn cả hai đứa con của cô nữa, chúng cũng rất đáng yêu.”

“Cảm ơn lời khen của cô.” Tống Vy đáp.

Lộ Na vẫy tay: “Vậy tôi không làm phiền các cô nữa, chúc gia đình bốn người các cô hạnh phúc.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Sau đó thì Lộ Na rời đi, hội họp với các nhà thiết kế đang đợi cô ta.

Tống Vy nhìn sang anh: “Đi thôi chồng.’

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, dẫn cô và hai đứa trẻ đi về phía bãi đỗ xe.

“Thì ra hai đứa trẻ đó là con của Tống Vy, rất giống với Đường tổng.” Cách đó không xa, Hàn Thư nhìn bóng lưng của một nhà bốn người, đột nhiên nói.

Tô Huyền híp mắt cắn môi: “Được rồi, nói những điều này làm gì, còn không mau đi.”

Nói xong, cô ta xoay người đi về phía trước.

Hàn Thư mờ mịt nhìn cô ta, không hiểu cô ta lại nổi nóng cái gì.

Lẽ nào là vì mình không tìm được cơ hội chọc tức Tống Vy sao?

Nghĩ tới có khả năng này thì trong lòng Hàn Thư cảm thấy uất ức.

Đâu phải là cô ta không muốn đi, mà là sau khi cuộc thi kết thúc thì Tống Vy đi mất tiêu, cô ta muốn đi chọc tức Tống Vy cũng không tìm thấy người đâu.

Bây giờ nhìn thấy người rồi, nhưng chồng của người ta ở bên cạnh, cô đi lên lấy đứa bé trong bụng Tống Vy chọc tức Tống Vy, chồng của người ta nói không chừng sẽ giết cô ta nhỉ?

Tống Vy không biết suy tính giữa Tô Huyền và Hàn Thư, cô lên xe, ngoảnh đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Đường Hạo Tuấn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Bảo Châu, cậu ấy còn chưa ra.” Tống Vy đáp.

Môi của Đường Hạo Tuấn hơi động đậy, vừa muốn nói cái gì đó thì điện thoại của Tống Vy đổ chuông.

“Là Bảo Châu gọi.” Tống Vy sau khi nói một câu thì vội vàng nghe máy: “Alo.”

“Vy Vy, tối nay tớ không quay về nữa.” Giọng nói của Hạ Bảo Châu truyền tới.

Tống Vy nghi hoặc: “Tại sao?”

“Tớ vừa nhận được một công việc, đi chụp ảnh tạp chí.” Hạ Bảo Châu trả lời.

Tống Vy ngộ ra: “Thì ra là như vậy, tớ biết rồi, vậy cậu tự mình cẩn thận chút.”

“Ừ, bye bye.” Hạ Bảo Châu nói xong thì cúp máy.

Tống Vy để điện thoại xuống: “Đi thôi, Bảo Châu không quay về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK