Hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nói số đo của mình.
Chẳng lẽ, anh đo bằng mắt?
Nghĩ như vậy, khuôn mặt nhỏ của Tống Vy càng đỏ hơn, đáy lòng cũng dâng lên tia cảm giác vi diệu, dẫu sao số đo của cô, bị một người đàn ông biết rõ ràng, ít nhiều cũng có chút lúng túng.
- Nhưng cô cũng không nhăn nhó quá lâu, thấy thời gian không nhiều lắm, vội vàng đặt lễ phục xuống đi tắm, chuẩn bị tham gia buổi gặp mặt tối nay.
Chờ cô tắm xong trang điểm xong, trời đã tối rồi.
Tống Vy cầm túi, đi giày cao gót ra khỏi phòng, đi về phía phòng của Đường Hạo Tuấn, ngay khi cô giơ tay lên muốn gõ cửa, cửa bỗng nhiên mở ra.
Đường Hạo Tuấn mặc âu phục chỉn chu hơn mọi khi, xuất hiện trước mắt cô.
"Đường tổng.
Tống Vy gọi anh một tiếng.
Đường Hạo Tuấn hơi híp mắt đánh giá Tống Vy trang điểm tinh xảo, đáy mắt lướt qua một đường ánh sáng kinh ngạc, ánh mắt trầm xuống, "Quần áo rất hợp với cô!"
Không kịp đề phòng nghe được anh tán dương, Tống Vy có chút thụ sủng nhược kinh, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng khóe miệng lại không khống chế được cong lên, đáy lòng hơi ngọt, "Thật sao?"
"Ừ" Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu một cái, coi như đáp lại.
Khi chọn lễ phục, anh vừa nhìn chọn trúng cái này, cảm thấy rất thích hợp với cô.
Bây giờ phát hiện quả nhiên là vậy.
Tống Vy sờ tai, "Đường tổng tối nay cũng rất tuấn tú!"
Cô cũng không phải khen lại khách khí, dáng dấp anh vốn rất đẹp mắt, sau chăm chút thêm, lại càng tuấn mỹ không gì sánh kịp, khí chất cả người cũng không khỏi lộ ra cao quý.
Hải Dương trưởng thành, chắc cũng giống anh như vậy.
Nghĩ vậy, trên mặt Tổng Vy không nhịn được lộ ra nụ cười mong đợi.
Đường Hạo Tuấn vốn đang bởi vì lời của cô mà vui vẻ, nhưng bỗng thấy trên nụ cười trên mặt cô, và ánh mắt cô nhìn anh, khí tức quanh người nhất thời lạnh xuống.
Cô ở thông qua anh nhìn ai?
Đường Hạo Minh sao?
Cảm giác được Đường Hạo Tuấn không đúng, Tống Vy giật mình một cái tỉnh hồn, không rõ nên hỏi, "Đường tổng, anh sao thế?"
"Tôi không sao" Đường Hạo Tuấn mặt lạnh vượt qua cô, đi về phía thang máy.
Tống Vy nhìn bóng lưng anh, mặt đầy nghi vấn nghiêng đầu một chút.
Anh đang tức giận cái gì? Hình như cô không trêu chọc anh mà?
Không nghĩ ra, Tống Vy không biết làm sao thở dài, chạy chậm đuổi theo.
Cuộc gặp mặt cử hành ở quán thời thượng, người tới không riêng gì các nhà bình phẩm thời trang nổi danh, còn có rất nhiều nhà thiết kế.
Hơn nữa có một bộ phận nhà thiết kế, còn mang tới tác phẩm thiết kế của họ, đang tụ lại xem xét.
Tống Vy hâm mộ nhìn những thiết kế kia, không nhịn được lẩm bẩm, "Sớm biết, tôi cũng mang một ít tới thì tốt rồi."
Đường Hạo Tuấn nghe lời này, nghiêng mặt nhìn cô, "Show Dục Hỏa Trùng Sinh mới là võ đài cô đánh một trận thành danh, nơi này quá nhỏ, không cần thiết."
"Đường tổng anh có lòng tin với tôi như vậy?" Tống Vy có chút kinh ngạc nhướng mày.
"Tôi có lòng tin với thiết kế của cô." Đường Hạo Tuấn từ khay phục vụ viên nâng, bưng hai ly rượu vang, đưa một ly cho cô, "Đi thôi, đi mời nhà phê bình"
"Ừ" Tống Vy gật đầu, khoác lên cánh tay anh, cùng anh đi vào giữa các nhà phê bình.
Đi một vòng, hai người mới được mười mấy nhà phê bình nổi danh trên quốc tế.
Số lượng này, đã vượt qua xa nhân số show cần dùng.
Vì vậy thời gian sau đó, hai người cũng không tiếp tục mời, mà bưng ly rượu chuẩn bị đi khu nghỉ ngơi nghỉ ngơi.
Nhưng ngay vào lúc này, mặt đất đột nhiên đung đưa kịch liệt.
Tống Vy đi giày cao gót không đứng vững, mắt thấy sắp ngã xuống đất.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn ngưng lại, không chút suy nghĩ bỏ ly rượu trong tay, đưa tay bắt lấy cổ tay cô, dùng sức lôi vào cô vào trong ngực.
"Chuyện gì xảy ra, động đất?" Nhìn ghế ngồi chung quanh không ngừng lay động, và các loại tiếng thét chói tai truyền tới, tiếng ngã xuống đất và tiếng vỡ vụn, Tống Vy bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn không đến nỗi như vậy, nhưng sắc mặt cũng căng thẳng, "Ừ, quốc gia này vốn thuộc vành đai động đất, thường động chân, nhưng không nghĩ tới chúng ta vừa tới đã gặp phải"
"Vậy chúng tôi làm sao bây giờ? Nhà sẽ không đổ chứ?" Giọng Tống Vy có chút run rẩy.
Dc
Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp chuyện như vậy, nhất thời không khỏi có chút sợ hãi.
"Kết cấu nhà rất vững chắc, sẽ không đổ, chờ địa chấn qua là được!" Đường Hạo Tuấn một tay ôm eo cô, một cái tay khác chống cạnh bàn, miễn cưỡng cho cô đứng vững trả lời.
Khi anh nói những lời này, giọng vô cùng trầm ổn bình tĩnh, giống như động đất chẳng qua là một chuyện nhỏ không đáng kể, vô hình, sợ hãi trong nội tâm Tống Vy cũng bị hòa tan không ít.
Cô an tĩnh tựa vào trong ngực anh, ngửi mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh, không nhịn được nhắm hai mắt lại.
Trước kia cô vẫn nghĩ, tại sao phải mùi thơm trên người anh có cảm giác quen thuộc.
Hóa ra là bởi vì đêm đó năm năm trước, cô đã từng ngửi.
Động đất vẫn còn tiếp tục, không biết lúc nào mới có thể dừng lại.
Chân mày Đường Hạo Tuấn nhíu chặt nhìn xung quanh bốn phía, muốn tìm một đường thông thuận mang Tống Vy rời khỏi nơi này.
Vậy mà lúc này, anh đột nhiên nghe được tiếng gãy lìa từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên trần nhà, trụ đen thủy tinh khổng lồ đã bị động đất lắc mở ra, chỉ có mấy đường dây điện mỏng manh đang chống đỡ.
Mấy sợi dây điện bị kéo căng rất thẳng, hiển nhiên phải luôn treo đèn thủy tinh vừa lớn vừa nặng như vậy là chuyện
không thể.
Đúng như dự đoán, một khắc sau, mấy sợi dây đùng một tiếng, đồng loạt đứt, đèn thủy tinh to lớn rớt xuống.
Con người Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên co lại, ngay sau đó chợt đẩy Tống Vy ra.
Tống Vy còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã ngã ở cách đó không xa, đau đến nỗi cô hít một hơi khí lạnh.
Mà Đường Hạo Tuấn lại bởi vì đẩy cô ra, bỏ lỡ thời gian né tránh, bị đèn thủy tinh đập vào.
Cảnh này làm cả người Tống Vy sợ choáng váng, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu mới tỉnh lại, vội vàng leo đến bên người Đường Hạo Tuấn, cặp mắt đỏ bừng hô to, "Đường tổng, Đường tổng?" Đường Hạo Tuấn không trả lời, anh bị đè dưới đèn thủy tinh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ảm đạm, thân thể lại đang không ngừng phát run, hiển nhiên bị thương rất nặng.
Tống Vy mau chóng cởi giày cao gót đứng lên, nhấc đèn thủy tinh trên lưng anh, muốn cứu anh ra.
Nhưng đèn thủy tinh thực sự quá lớn, cô căn bản không nhấc được, ngược lại còn làm rách lòng bàn tay.
Cô gấp đến độ khóc lớn, "Đường tổng anh cố chịu, tôi đi gọi người!" Vừa nói, cô buông thủy tinh đèn muốn đi.
Nhưng ngay khi cô xoay người, miệng Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên phun máu, mất đi ý thức.
-
Chờ anh tỉnh lại, đã là hai ngày sau rồi.
Nhìn phòng trắng tinh, anh đã biết bây giờ anh ở đâu, chống thân thể muốn ngồi dậy, nhưng vừa động kéo đến vết thương trên người, đau đến anh bực bội hừ một tiếng.
Sau khi Tống Vy nghe được, trên mặt vui mừng, vội vàng buông bình nước trong tay, đi tới trước giường bệnh, "Đường tổng, anh tỉnh rồi"
Trình Hiệp ở ngoài ban công cũng vội vàng cúp điện thoại đi vào, kích động hô: "Tổng giám đốc" Đường Hạo Tuấn chuyển động cổ nhìn hai người, giọng có chút yếu ớt ừ một tiếng, "Tôi thế nào rồi?"
Môi Tống Vy vừa động muốn trả lời, Trình Hiệp đã đoạt trước, "Sau lưng bị đập bị thương nghiêm trọng, nội tạng cũng bị tổn thương, ngoài ra, xương sườn còn gãy hai cái, một cái trong đó còn suýt đâm vào tim!
Nói tới đây, anh ta nghiêng đầu tức giận trợn mắt nhìn Tống Vy một cái.
Tống Vy cũng biết Đường Hạo Tuấn là vì cứu cô, mới bị thương nặng như vậy, xấu hổ cúi đầu, "Thật xin lỗi Đường tổng.." "Bây giờ nói xin lỗi có ích lợi gì?" Trình Hiệp lạnh giọng mắng, "Còn không đi gọi bác sĩ tới?" "Dạ, tôi lập tức đi!" Tống Vy đi ra khỏi phòng bệnh thật nhanh.
Sau khi cô đi, Trình Hiệp cầm bông tai thấm chút nước, vừa làm ẩm môi Đường Hạo Tuấn, vừa trách móc, "Tổng giám đốc, cô ta là người phụ nữ của Đường Hạo Minh, anh cứu cô ta làm gì? Anh có biết anh suýt mất mạng không!"
Danh Sách Chương: