Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1624

Nghe thấy lời của Đường Hạo Tuấn, hai đứa trẻ đều rất vui, cười khanh khách không ngừng, cả phòng ăn đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ.

Dì Vương ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng an ủi.

“Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, ăn cơm trước đã, Hải Dương, Dĩnh Nhi, xuống khỏi người ba, ba còn chưa ăn cơm.” Thấy ba ba con vui đùa, Tống Vy vội nói.

Tống Hải Dương nghe lời buông chân của Đường Hạo Tuấn ra, Tống Dĩnh Nhi cũng kêu Đường Hạo Tuấn để mình xuống.

Đường Hạo Tuấn sau khi xoa đầu của Tống Dĩnh Nhi, để cô bé xuống, sau đó một tay dắt một đứa đi về phía bàn ăn.

Ở một bên khác, trong bệnh viện, Mạnh Ngọc vừa làm xong một cuộc phẫu thuật, bước ra từ phòng phẫu thuật, một y tá cầm điện thoại đi tới: “Bác sĩ Mạnh, vừa rồi điện thoại của anh đổ chuông, là một người tên Trình Hiệp gọi tới.”

Nói xong, y tá đưa điện thoại qua.

Mạnh Ngọc mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn, cô đi làm việc đi.”

Y tá gật đầu, xoay người rời đi.

Biểu cảm của Mạnh Ngọc thu liễm lại, trở nên thâm trầm.

Trình Hiệp sao lại đột nhiên gọi điện cho anh ta?

Hơn nữa còn là buổi tối, lẽ nào Giai Nhi xảy ra chuyện gì rồi?

Nếu không liên quan tới Giai Nhi, Hạo Tuấn chắc chắn sẽ không bảo Trình Hiệp liên lạc với anh ta, bởi vì giữa bọn họ bây giờ, ngoài Giai Nhi, đã không có cái gì khác để nói nữa.

Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc vội vàng lướt cuộc gọi nhỡ của Trình Hiệp, ấn gọi lại.

Trình Hiệp có lẽ là luôn đợi điện thoại của anh ta, cuộc gọi của anh ta vừa kết nối thì Trình Hiệp đã nghe máy: “Bác sĩ Mạnh.”

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Mạnh Ngọc vừa đi về phía phòng khám của mình, vừa hỏi.

Ở đầu dây bên kia, miệng của Trình Hiệp há ra, rất lâu mới phát ra âm thanh: “Cái đó… là có chút chuyện, hy vọng bác sĩ Mạnh chuẩn bị sẵn tâm lý, sau khi nghe, tuyệt đối đừng suy sụp.”

Nghe vậy, bước chân của Mạnh Ngọc dừng lại, trong lòng bỗng dấy lên sự bất an rất lớn: “Chuẩn bị tâm lý? Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc bảo tôi nói với anh, cô Lâm Giai Nhi đã chết rồi.”

Lời này vừa dứt thì Mạnh Ngọc cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, không có âm thanh gì nữa.

Mà bản thân anh ta, cũng dường như mất đi linh hồn, biểu cảm cứng đờ, tay cầm điện thoại cũng bất giác buông ra, chiếc điện thoại tuột khỏi tay anh ta, rơi xuống đất, phát ra tiếng bụp.

Âm thanh này, Trình Hiệp nghe thấy rồi, vội vàng gọi: “Bác sĩ Mạnh? Bác sĩ Mạnh?”

Mạnh Ngọc không có đáp lại, vẫn đứng đó một cách cứng đờ, cả gương mặt đều là sự sững sờ và ngơ ngác.

Giai Nhi… chết rồi…

Rất lâu sau đó, Mạnh Ngọc mới phản ứng được lời mà Trình Hiệp vừa nói, Lâm Giai Nhi chết rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK