Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1775

Hai chữ sao chép, càng là một điều cấm kỵ đối với hầu hết các nhà thiết kế.

Nhưng không ngờ, bây giờ bọn họ lại gặp một người, còn lấy tác phẩm ăn cắp để làm bước đệm cho cuộc thi để đến tham gia cuộc thi.

Đúng là không biết xấu hổ, quá vô sỉ rồi.

“Thảo nào bậc thầy Dana lại để Giang Vân Khê vào cuộc thi. Hóa ra Giang Vân Khê đã sao chép tác phẩm của cậu.” Ngực của Trần Châu Ánh tức đến phập phồng dữ dội.

Tống Vy nhìn chằm chằm thông tin của Giang Vân Khê.

“Không chỉ vậy, cô ta còn được bậc thầy Dana để mắt, bậc thầy Dana khen thiết kế của cô ta có linh khí, là một nhà thiết kế có thiên phú.” Tống Vy chế giễu nói.

Trần Châu Ánh bĩu môi: “Đúng là thiên phú, mà là có thiên phú sao chép người khác, Vy Vy, chuyện này, chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho cô ta, nhất định phải vạch trần cô ta.”

“Cậu yên tâm, tất nhiên là tớ sẽ làm, nhưng không phải bây giờ.” Tống Vy nheo mắt.

Trần Châu Ánh nhìn cô: “Vy Vy, có phải cậu muốn làm gì không?”

Tống Vy gật đầu: “Tớ không biết vì sao cô ta đột nhiên lại đi vào giới thiết kế, nhưng cô ta dám lấy tác phẩm của tớ tham gia cuộc thi, vậy thì tớ sẽ nâng đỡ cô ta lên, sau đó đạp thật mạnh xuống, tớ muốn khiến cô ta nếm thử hậu quả khi bị mất hết mặt mũi trước thế giới.”

Lần này, cô thực sự tức giận rồi.

Không một nhà thiết kế nào chấp nhận việc người khác sao chép mình và sử dụng chúng để tạo dựng tên tuổi cho mình.

Nếu Giang Vân Khê đã dám làm điều này, vậy phải chuẩn bị tâm lý cho sự trả thù của cô.

Trần Châu Ánh đồng ý: “Nên như vậy, loại người này, nếu không đánh chết cô ta một lần, cô ta sẽ tái phạm, nhưng Vy Vy, hồi nãy cậu nói, bây giờ không phải lúc vạch trần cô ta là có ý gì, cậu định đợi sau mới vạch trần cô ta ư?”

“Đúng vậy, để cô ta đắc ý một khoảng thời gian, khi cô ta tưởng việc mình sao chép sẽ không có vấn đề gì, cũng sẽ không bị ai phát hiện, tớ mới đưa cô ta vào địa ngục.” Tống Vy vẻ mặt lạnh lùng nói.

Trần Châu Ánh cau mày: “Có thể thì có thể, nhưng không được lâu quá, cần phải đưa cô ta vào địa ngục trước khi phân nhóm, dù sao tất cả tuyển thủ sẽ không bị loại trước khi phân nhóm, mà sau khi phân nhóm, tuyển thủ sẽ lần lượt bị loại, vì vậy chúng ta phải xử lý cô ta trước khi chia nhóm, nếu không, sau khi chia nhóm, cô ấy sẽ sử dụng tác phẩm của cậu để thăng cấp, như vậy tuyển thủ bị cô ta loại sẽ rất oan, cũng rất không công bằng.”

Tống Vy cười tủm tỉm: “Tớ biết, tớ cũng chưa bao giờ có ý định liên lụy những tuyển thủ vô tội khác, cậu yên tâm, tớ có chừng mực, tớ biết khi nào thì nên xử lý cô ta.”

Nghe những gì cô nói, Trần Châu Ánh thở phào nhẹ nhõm, bật cười: “Vậy thì quá tốt rồi, vậy thì tớ yên tâm.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu.

“Nhưng Vy Vy, cậu định làm thế nào? Xử lý cô ta ra sao?” Trần Châu Ánh tò mò sáp tới.

Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó nhanh chóng biến mất, thần bí mà cười một cái: “Tới lúc đó cậu sẽ biết.”

Thấy cô thần bí như vậy, Trần Châu Ánh cũng không hỏi nữa.

Dù sao thì bản thân cô biết chừng mực là được rồi.

Nghĩ vậy, Trần Châu Ánh nói: “Có cần gì thì nói ra, đến lúc đó tớ cùng giúp.”

“Được.” Tống Vy ra hiệu OK.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK