Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 951

“Tôi biết.” Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm.

Anh làm sao không nhìn ra cô ta căn bản cũng không muốn chết, nếu cô ta thật muốn chết, thì trước khi anh tới, cô ta vẫn có thể nghĩ được rất nhiều biện pháp.

Ví dụ như cắt cổ tay lần nữa, nhảy lầu, đập đầu vào tường, vân vân.

Dù sao không phải lúc nào bảo vệ cũng có thể vào phòng xem cô ta, nên cô ta có rất nhiều cơ hội, nhưng cô ta lại không hề làm vậy, điều này chứng minh, đúng là cô ta đang chờ anh đến, diễn khổ nhục kế cho anh nhìn.

Dù anh không trúng khổ nhục kế của cô ta, nhưng đúng là không thể để cho cô ta thật xảy ra chuyện.

“Vậy tổng giám đốc, sau này chúng ta nên làm gì, cô Lâm như vậy, e là sau này sẽ tiếp tục ầm ĩ tự sát để uy hiếp anh.” Trình Hiệp nắm tóc, đau đầu nói.

Sau khi im lặng một lát, Đường Hạo Tuấn híp mắt mở miệng: “Lát nữa, cậu hãy sắp xếp hai nữ giúp việc ở trong phòng canh chừng cô ấy từng giờ từng phút, để cô ấy không tìm được cơ hội ầm ĩ tự sát nữa, mặt khác, dọn tất cả đồ dùng trong phòng ra, đổi thành đồ bơm hơi, không để xuất hiện bất cứ vật sắc nào, cửa sổ ban công cũng bịt vào một nửa.”

Trình Hiệp nghe vậy, giơ ngón tay cái lên: “Tổng giám đốc, cách này của anh không tệ.”

Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng, xoay người đi ra cửa.

Trình Hiệp không đi cùng, mà lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cấp dưới để triển khai việc này.

Cũng không lâu lắm, khi Lâm Giai Nhi tỉnh lại, nhìn thấy chính là căn phòng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cùng hai nữ giúp việc vẻ mặt không cảm xúc canh ở bên cạnh giường.

Lâm Giai Nhi rất thông minh, tất nhiên lập tức hiểu ra, đây đều là Đường Hạo Tuấn dùng để ngăn cô ta tự sát.

Cô ta tức giận đến mức liên tục đấm xuống giường, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến cuối tuần.

Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa bé đi tới quốc gia Tống Vy tham gia thi đấu.

Vừa xuống xe, hai đứa bé đã vội vàng chạy về phía nơi diễn ra cuộc thi.

Đường Hạo Tuấn đi sau hai đứa bé, cưng chiều nhìn bọn chúng.

“Ba ba, nhanh lên.” Tống Dĩnh Nhi chạy được mấy bước, thấy Đường Hạo Tuấn chưa theo kịp, nên dừng lại gọi anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn con gái, trái tìm sắp mềm nhũn rồi, bước chân tăng tốc tiến lên: “Tới đây.”

Ba ba con đi vào cửa hội trường. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đường Hạo Tuấn đưa vé vào cửa cuộc thi ra, bảo vệ lập tức cho qua.

Ba ba con tiến vào hội trường.

Hai đứa bé tay cầm tay, nhìn chung quanh.

“Anh, mẹ đang ở đâu?” Tống Dĩnh Nhi hỏi.

Tống Hải Dương lắc đầu: “Anh cũng không biết.”

Tống Dĩnh Nhi buông tay cậu ra, chạy đến bên cạnh Đường Hạo Tuấn, kéo tay áo anh: “Ba, mau gọi điện thoại cho mẹ, nói với mẹ chúng ta đã đến rồi, con rất nhớ mẹ.”

Đường Hạo Tuấn xoa đầu con gái: “Yên tâm, sắp gặp mẹ rồi.”

Dứt lời, anh chặn một nhân viên công tác đi ngang qua, dùng ngoại ngữ lưu loát trao đổi với nhân viên công tác một chút.

Nhân viên công tác gật đầu, xoay người đi tới địa điểm thi đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK