Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2098

Cho nên sự quan tâm của anh lúc này sẽ khiến cô cảm thấy không chân thật.

Là anh sai.

Kiều Phàm giơ tay gõ nhẹ lên trán Giang Hạ, giọng dịu dàng: “Ngốc rồi hửm? Sao không trả lời câu hỏi của tôi?”

Giang Hạ mấp máy môi, một lúc lâu sau mới lấy lại được chút tỉnh táo, ngơ ngác gật đầu: “Ừm, mỗi lần đều như vậy.”

Nghe được câu trả lời, Kiều Phàm cau mày.

Mỗi lần đều như vậy cũng đủ cho thấy phản ứng thai nghén của cô rất nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn rất nhiều so với phụ nữ mang thai bình thường.

Cứ tiếp tục như vậy không những không tốt cho cơ thể mà thậm chí có thể khiến cơ thể suy yếu.

“Bác sĩ nói sao?” Kiều Phàm híp mắt hỏi tiếp.

Giang Hạ mấp máy môi, nhỏ giọng đáp: “Bác sĩ bảo tôi nhập viện điều dưỡng cơ thể, đợi phản ứng thai nghén qua đi sẽ xuất viện.”

Nếu không cô có thể sẽ mất đứa bé này.

Bởi vì phản ứng thai nghén quá nghiêm trọng khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ tinh thần bắt đầu không minh mẫn.

Vì vậy về lâu dài, người mẹ sẽ không thể cung cấp dinh dưỡng cho con vì thiếu dinh dưỡng, dẫn đến không những không cứu được con mà ngay cả người mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe được câu trả lời của Giang Hạ, sắc mặt Kiều Phàm hơi thay đổi: “Nếu bác sĩ đã nói phải nhập viện, tại sao cô không làm thế?”

Giang Hạ ngẩng đầu nhìn anh, rất nhanh lại cúi đầu xuống: “Tôi đến bệnh viện khám sản trước khi anh nhập viện một ngày, lúc đó bác sĩ đã đề nghị tôi nhập viện, tôi vốn định nhập viện điều dưỡng cơ thể, nhưng lúc đó ba tôi làm anh bị thương.”

Kiều Phàm nghe hiểu ý cô.

Ý cô là cô muốn nhập viện, nhưng vì anh bị thương và gọi cô đến chăm sóc nên cô không có cơ hội nhập viện.

Kiều Phàm bỗng cảm thấy rất tự trách.

Anh thở dài: “Ba mẹ cô có biết chuyện này không?”

Giang Hạ lắc đầu: “Không biết, tôi không dám nói với họ. Nếu nói cho ba mẹ biết, họ nhất định sẽ lo lắng cho tôi, tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến ba mẹ lo lắng rồi, tôi không muốn gây rắc rối cho họ nữa, họ đã lớn tuổi rồi, không thể chịu quá nhiều áp lực, cho nên…”

Cô không nói tiếp, nhưng Kiều Phàm đã hiểu.

Anh cũng đoán được cô sẽ không nói cho ba mẹ biết.

Nếu không, ba mẹ cô sẽ không đồng ý để cô tới đây chăm sóc anh, mà nhất định sẽ yêu cầu cô nhập viện.

Sắc mặt Kiều Phàm rất khó coi, chân mày nhíu chặt.

Giang Hạ nhận thấy anh không vui, cô mấp máy môi, cảm giác bất an trong lòng.

Tại sao anh không vui?

Tại sao lại tức giận?

Anh tức chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK