Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1826

“Đúng vậy, tôi rất coi trọng gương mặt của mình, nếu có người dám đánh vào mặt tôi, tôi nhất định sẽ xé nát mặt cô ta ra.”

“Không sai.”

Mọi người đều đồng ý, không ai phản đối Tống Vy.

Dù sao ai cũng biết chuyện này là lỗi của Giang Vân Khê.

Trước tiên, việc Giang Vân Khê ăn cắp tác phẩm của cô Tống mang đi dự thi đã là quá trơ trẽn.

Đáng ghét hơn nữa, Giang Vân Khê còn vu khống cô Tống sao chép tác phẩm của mình, sau khi bị vạch trần còn thẹn quá hóa giận.

Cho nên từ đầu đến cuối, người có lỗi đều là Giang Vân Khê chứ không phải cô Tống.

Cho dù cô Tống có ném chai nước vào Giang Vân Khê, cũng chỉ là đánh trả mà thôi.

Đương nhiên họ sẽ ủng hộ cô Tống.

Nghe mọi người ủng hộ mình, Tống Vy cười một tiếng, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Vân Khê: “Có nghe thấy không? Tôi không sai.”

“Các người… các người…” Giang Vân Khê nghiến răng, chỉ ước có thể nuốt hết những người ở đây vào bụng.

Mọi người không những không sợ cô ta mà còn hung hắn trừng mắt nhìn lại.

Tống Vy xoa huyệt thái dương: “Được rồi, dẫn người đi đi, đưa đến đồn cảnh sát, ăn cắp thiết kế của người khác để trục lợi, vu khống người khác sao chép tác phẩm, tấn công người khác, mấy tội danh này cộng lại, chắc cũng phải năm năm ấy nhỉ?”

Năm năm!

Nghe đến con số này, sắc mặt Giang Vân Khê đại biến: “Không được, Tống Vy, cô không thể đối xử với tôi như thế được, cô không thể, tôi là ân nhân cứu mạng của Hạo Tuấn, cô đối xử với tôi như thế, Hạo Tuấn biết được, nhất định sẽ không tha cho cô!”

“Cô còn mặt mũi nhắc đến chồng tôi?” Sắc mặt Tống Vy trở nên ảm đạm: “Cô luôn miệng nói là cô cứu chồng tôi, nhưng thực ra, nếu cô không mang chồng tôi đi, thì anh ấy đã sớm được trợ lý Trình và những người khác tìm ra rồi đưa đến bệnh viện lớn để chữa trị chứ không phải hôn mê ở chỗ cô mấy ngày liền, tôi không truy cứu việc cô trì hoãn việc điều trị của chồng tôi thì thôi, cô còn mặt mũi nói với tôi cô là ân nhân cứu mạng của anh ấy. Giang Vân Khê, cô đang nhắc nhở tôi trước kia mang chồng tôi giấu đi đấy hả, đây cũng là phạm pháp, tôi còn chưa truy cứu đâu, lần này, truy cứu cả thể đi! Đại Vệ, đưa cô ta đi đi!”

“Dạ!” Đại Vệ đáp lại, lập tức cùng với một vệ sĩ khác, kéo Giang Vân Khê ra ngoài.

Giang Vân Khê không muốn đi, không ngừng giãy dụa, mắng chửi.

Nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, cho dù giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Đại Vệ và người kia.

Cuối cùng, Giang Vân Khê cũng bị đưa đi.

Hiện trường rốt cuộc cũng trở lại yên tĩnh.

Nhưng sau chuyện này, tất cả các thí sinh đều tỏ ra bàng hoàng, không có tâm trạng thi đấu gì nữa.

Vì vậy, ban tổ chức đã bàn bạc lại và quyết định tạm dừng vòng thi ngày hôm nay, hoãn đến ngày mai, hy sinh một ngày nghỉ ngơi của thí sinh để tổ chức bổ sung một buổi thi.

Như vậy, ban tổ chức cũng không phải điều chỉnh lại lịch thi đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK