Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1900

Bọn họ đi quá vội vàng, không thông báo với anh ta một tiếng, bây giờ anh ta hoàn toàn không biết gì về tung tích của bọn họ, ngay cả số điện thoại mà bọn họ cũng đã thay đổi rồi.

Anh ta hoàn toàn không biết một chút tin tức nào cả, người lâm vào khoảng không, giống như là lúc lênh đênh trên biển hoàn toàn không có phương hướng, trong lòng lo lắng không thôi.

“Tôi không thể nói cho anh biết.” Hai tay Đường Hạo Tuấn đút trong túi quần, giọng nói lạnh nhạt: “Ít nhất là bây giờ không được, anh cũng đã thấy rồi đó, cái tên điên Kiều Phàm này nhất quyết muốn tìm ra gia đình Giang Hạ, không biết là sẽ làm cái gì, cho nên bây giờ càng ít người biết tin tức của bọn họ thì càng tốt. Cứ như vậy, cho dù Kiều Phàm có muốn tìm nhà họ Giang thì cũng phải rất lâu sau đó, chỉ sợ là đến lúc đó nhà họ Giang đó không còn sợ Kiều Phàm nữa. Cho nên đến lúc đó, chắc chắn nhà họ Giang sẽ chủ động liên lạc với anh.”

Nghe Đường Hạo Tuấn nói vậy, Tô Cẩm Thành bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết rồi, chỉ là bây giờ tôi rất lo lắng cho bọn họ.”

“Anh yên tâm đi, đã có tôi bảo vệ, bọn họ sống rất tốt, vả lại hoàn cảnh mà tôi sắp xếp cũng là kiểu mà ba mẹ Giang Hạ thích, đồng thời đối với Giang Hạ mà nói cũng là một nơi thích hợp để dưỡng thai, điều tiết lại tâm trạng.” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng nói.

Tô Cẩm Thành gật đầu, thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần Hạ không có chuyện gì, sống tốt là được.”

Anh ta nghĩ kỹ rồi, bây giờ không cần phải gấp gáp biết tung tích của Hạ, chỉ cần biết bọn họ sống tốt là được.

Đợi đến sau này xử lý Kiều Phàm xong xuôi, Hạ không sao, anh ta đã có thể đi tìm Hạ.

Đường Hạo Tuấn thấy Tô Cẩm Thành đã yên tâm, anh không nói gì nữa mà quay người đi ra ngoài.

Mạnh Ngọc đi theo sau lưng anh: “Hạo Tuấn, không biết có phải là tôi đã nhìn lầm rồi không?”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn đút tay trong túi quần, chân vẫn bước thẳng ra phía trước.

Mạnh Ngọc nói: “Chính là Kiều Phàm đó, tôi cảm thấy hình như là anh ta thích Giang Hạ.”

“Sao chứ?” Đường Hạo Tuấn dừng chân: “Cậu nói là anh ta thích Giang Hạ?”

Mạnh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra được lúc anh ta nghe đến tên của Giang Hạ, mặc dù có hận, nhưng mà trong mắt của anh ta lại toát ra một loại tình cảm, chỉ là rất nhạt, không dễ để người ta phát hiện ra, tôi nghĩ là ngay cả chính anh ta cũng không biết bản thân mình đã thích Giang Hạ.”

“Cậu chắc là mình đã không nhìn lầm chứ?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.

Mạnh Ngọc lắc đầu: “Tôi chắc chắn là mình không nhìn lầm, cậu biết rồi đó, tôi cũng là một người coi trọng tình cảm.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nói đến đây, anh ta cười khổ: “Có lẽ cũng bởi vì như vậy mà tôi có hơi nhạy cảm về phương diện tình cảm, chỉ cần người khác lộ ra chút tâm tư thì tôi liền có thể nắm bắt. Lúc nãy, Kiều Phàm chính là như thế, ánh mắt anh ta nhìn Tô Cẩm Thành tràn đầy ghen tị, anh ta rất ghen tị với Tô Cẩm Thành, nhưng mà giữa anh ta và Tô Cẩm Thành lại không có quan hệ gì, không có hận thù. Cho nên, thứ duy nhất khiến Kiều Phàm ghen tị với Tô Cẩm Thành chính là Tô Cẩm Thành và Giang Hạ đã từng hẹn hò với nhau.”

Câu nói này đã rất rõ ràng, Kiều Phàm ghen tị với Tô Cẩm Thành, cho nên, chắc chắn là Kiều Phàm thích Giang Hạ.

Khóe miệng Đường Hạo Tuấn lộ ra một nụ cười lạnh: “Chẳng trách Kiều Phàm cứ luôn miệng nói hận Giang Hạ, nhưng từ trước đến nay không để Giang Hạ và nhà họ Giang biến mất khỏi mắt anh ta, hóa ra là bởi vì như thế.”

Lúc trước anh không hiểu, rõ ràng là Kiều Phàm có thể giết chết người nhà họ Giang, nhưng mà tại sao cứ chậm chạp mãi không ra tay, là do trong lòng biết nhà họ Giang là ân nhân của mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK