“Chuyển phát nhanh?” Động tác dọn bàn của Tống Vy khựng lại, ngẩng đầu nhìn qua: “Ai gửi thế?”
“Là tiếng Anh, tôi không biết.” Bảo vệ ngại ngùng sờ mũi nói.
Tống Vy khẽ cười, đi tới: “Đưa cho tôi.”
Bảo vệ đưa hàng cho cô bằng hai tay.
Chuyển phát nhanh là một phong thư lớn, còn rất dày nữa, không biết bên trong đựng thứ gì.
“Cảm ơn anh.” Tống Vy mỉm cười, nói cảm ơn với bảo vệ.
Bảo vệ xua xua tay, xin phép rời đi.
Tống Vy vừa đi vừa lật mặt sau phong thư lên, xem thông tin người gửi.
Vừa thấy, cô lập tức trợn tròn mắt, che miệng không thể tin nổi.
Trời ơi, cô đã nhìn thấy cái gì, tên của thầy Dylan!
Thư chuyển phát nhanh này do thầy Dylan gửi tới!
Tống Vy kích động nắm chặt tay, nhảy cẫng lên vài cái, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.
Nếu không phải vì giữ hình tượng, cô thật sự muốn hét lên để thể hiện niềm vui sướng trong lòng.
Một lát sau, Tống Vy mới bình tĩnh lại, cô vỗ vỗ ngực, thở hắt ra khẽ khàng rồi mở phong thư.
Từ bên trong, một bức thư mời tinh xảo màu đen rơi xuống đất.
Tống Vy vội vàng khom lưng nhặt lên, vỗ vài cái phủi bụi, cẩn thận mở ra, kinh ngạc nói: “Đây không phải là thư mới triển lãm tối qua tổng giám đốc Đường nhận được sao?”
“Tốt quá, không ngờ mình cũng có!” Tống Vy kích động ôm thư mời trong lòng.
Từ khi biết được tin thầy Dylan sẽ tổ chức triển lãm ở thành phố Giang từ chỗ của Đường Hạo Tuấn, cô luôn cảm thấy tiếc nuối vì không thể gặp được thầy Dylan.
Không ngờ tình thế xoay chuyển, thầy Dylan lại chủ động mời cô!
Nghĩ tới đây, Tống Vy vui vẻ hôn mấy cái lên thư mời, sau đó cẩn thận nhét thư vào trong túi, rời khỏi văn phòng.
Buổi chiều, Tống Vy đang ngồi trên sô pha xem tivi cùng hai đứa trẻ, xem vô cùng hăng say thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô dừng cười, lấy điện thoại ra, vừa thấy thông báo trên điện thoại, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
“Hải Dương, Dĩnh Nhi, các con về phòng trước đi.” Tống Vy nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bảo hai đứa nhỏ rời đi.
Tống Huy Khanh gọi điện thoại tới lúc này, chắc chắn là vì muốn hỏi tội buổi họp báo hôm nay.
Cô không thể đảm bảo rằng sẽ không cãi nhau với ông ta, thế nên để hai đứa trẻ rời đi thì tốt hơn.
Tống Hải Dương thấy thông báo cuộc gọi tới trên điện thoại của Tống Vy, biết mẹ sẽ không để chúng nghe được cuộc điện thoại này, vậy là bất đắc dĩ gật đầu, kéo Tống Dĩnh Nhi về phòng.
Tống Vy nhìn cửa phòng đóng lại, mới nghe điện thoại: “Ông Tống, có chuyện gì sao?”
“Con cái mất dạy!” Tống Huy Khanh vừa mở miệng đã quát tháo, nhưng giọng nói lộ ra vài phần yếu ớt, tiếng quát tháo không có chút khí thế nào.
Tống Vy cầm lấy điều khiển, tắt tivi đi, bình tĩnh tiếp lời: “Ông Tống, tôi là đứa con mất dạy, thế ông là gì? Người cha vô học?”
“Mày…” Tống Huy Khanh bị câu “người cha vô học” này của cô làm cho tức giận nói không nên lời, một lát sau mới thở hổn hển, nén cơn giận xuống, lạnh lùng chất vấn: “Tao hỏi mày, sao mày lại nói ra thân phận thật của Huyền Nhi trong buổi họp báo?”
“Bị ông ép đấy!” Tống Vy gảy móng tay, thản nhiên trả lời.
Chà, móng tay cô hơi dài rồi..
Danh Sách Chương: