Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1841

Vừa rồi cuộc điện thoại của cô ấy cúp máy vội vàng, rõ ràng là biểu hiện chột dạ.

“Ai nói cúp máy thì nhất định phải nói tạm biệt chứ, dù… dù sao tớ không nói tạm biệt, cái này đâu có gì đâu.” Ánh mắt của Trần Châu Ánh lóe lên, nói.

Tống Vy cầm ly nước lên, thong dong uống: “Vậy sao? Được thôi, cậu có nói tạm biệt không tớ không hỏi nữa, có điều tớ có thể biết, người vừa rồi cậu nói chuyện điện thoại là nam đúng không?”

Trần Châu Ánh gật đầu: “Phải.”

Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia sáng: “Xem ra là thật rồi.”

“Cái gì?” Trần Châu Ánh nhìn cô.

Tống Vy mỉm cười: “Cậu có người mình thích rồi, chính là người vừa nói chuyện điện thoại với cậu.”

“Không thể nào!” Trần Châu Ánh lập tức quỷ nhận: “Tớ làm sao có thể thích anh ấy được! Vy Vy cậu đừng nói linh tinh, anh ấy không phải gu của tớ, anh ấy trông không đẹp trai, chiều cao cũng chỉ bình thường, dáng người cũng không tính là đẹp lắm, ngoài tính cách dịu dàng, biết nấu cơm, biết quan tâm người khác ra thì không được gì cả, cho nên tớ làm sao có thể thích người như vậy chứ.’

“Ồ…” Tống Vy thích thú kéo dài âm cuối: “Tính cách dịu dàng, biết nấu ăn, biết quan tâm người khác, quả thật là một người đàn ông không tồi, chẳng trách cậu lại động lòng.”

“Vy Vy cậu nói gì thế, tớ đã nói rồi, anh ấy không phải gu của tớ, tớ sao có thể…”

“Nếu cậu không thích anh ta, sao cậu lại biết những ưu điểm này của anh ta, hơn nữa khi chê anh ta cũng không quên chèn vào ưu điểm của anh ta?” Tống Vy rất buồn cười mà nhìn cô ấy.

Sắc mặt của Trần Châu Ánh thay đổi, cả người rõ ràng sững ra.

Phải, mình tại sao lại nhớ rõ ưu điểm của anh ấy như vậy chứ?

Thấy Trần Châu Ánh không lên tiếng, Tống Vy lắc ly nước, lại nói: “Được rồi Châu Ánh, cậu thừa nhận đi, thừa nhận mình thích anh ta là được rồi, có thể nhớ rõ ưu điểm của đối phương như vậy, không phải là thích thì là gì, nếu không cậu sẽ không nói chuyện điện thoại với anh ta, không lưu phương thức liên lạc của anh ta.”

Lời này khiến Trần Châu Ánh càng thêm trầm mặc, trong mắt vụt qua thần sắc mờ mịt phức tạp.

Cô thật sự thích anh ta sao?

Nhưng nếu không phải, cô tại sao phải nhớ rõ ưu điểm của anh ta như vậy, còn sẽ liên lạc với anh ta.

Nếu không thích một người, đừng nói sẽ gọi điện thoại với người đó, ngay cả phương thức liên lạc cũng sẽ không lưu.

Mà cô không những lưu, về cơ bản, mỗi ngày đều sẽ có một cuộc điện thoại.

Vậy nên, cô thật sự thích anh ta sao?

Nghĩ tới khả năng này, mặt của Trần Châu Ánh đỏ cả lên, tim đập thình thịch không ngừng, giống như sét đánh.

Tống Vy nhìn cô ấy rồi nói: “Nói ra thì tớ nên sớm phát hiện cậu có thể thích ai đó rồi.”

“Sao… sao lại nói vậy?” Trần Châu Ánh kinh ngạc nhìn cô.

Sớm phát hiện cô thích ai đó rồi, chuyện này sao có thể chứ!

Dường như nhìn ra sự không tin của Trần Châu Ánh, Tống Vy cười gật đầu: “Là thật, trước đó cậu có mấy lần ở trước mặt tớ nói gì mà muốn yêu đương thì tớ thấp thoáng có cảm giác rồi, tớ và cậu quen nhau lâu như vậy, cậu trước giờ chưa từng nói lời như vậy, nhưng lần này cậu mượn cớ tình cảm giữa tớ và Hạo Tuấn, sau đó liên tiếp nói hai ba lần muốn yêu đường, đây rõ ràng là tiết lộ, cậu có thể có người mình thích rồi, sau đó mới muốn yêu đường, nếu không cậu sẽ không nói những điều này.”

“Vậy mà là như vậy…” Trần Châu Ánh cảm khái.

Bởi vì có người mình thích cho nên mới nói muốn yêu đương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK