Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1856

“Đúng vậy.” Tống Dĩnh Nhi được cô dỗ, tâm trạng lập tức tốt lên, ngẩng cổ lên đắc ý nhìn Tống Hải Dương: “Mẹ, anh vừa nói Dĩnh Nhi ngốc, mẹ giúp Dĩnh Nhi mắng anh đi.”

“Không được nha.” Tống Vy lắc đầu: “Mẹ không thể mắng anh, như vậy không công bằng với anh, cũng tổn thương anh, có điều mẹ có thể giúp Dĩnh Nhi nói anh vài câu, dù sao anh quả thật sai rồi.”

Nói xong, cô vẫy tay với Tống Hải Dương: “Hải Dương lại đây.”

Tống Hải Dương cúi đầu đi tới: “Mẹ.”

Tống Vy đưa một tay ra, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Hải Dương, con vừa rồi không nên nói em không thông minh có biết không? Như vậy đối với em mà nói cũng rất không công bằng, cũng rất tổn thương em, hơn nữa ngoài em gái, con cũng không thể nói với các bạn nhỏ khác hoặc người lớn như vậy, như thế rất không lịch sự có biết không?”

Tống Hải Dương gật đầu: “Con biết rồi mẹ, con chỉ là nhất thời nhanh miệng.”

“Mẹ tin con.” Tống Vy khẽ mỉm cười vuốt tóc của cậu bé: “Hải Dương rất thông minh, cho nên có lúc dễ tự phụ, từ đó nói chuyện không suy nghĩ, như này cũng không được, như vậy sẽ lộ ra rất nhiều khuyết điểm, cũng sẽ khiến người khác ghét con, cho nên nói chuyện nhất định phải cẩn trọng, sau khi suy nghĩ mới quyết định có nên nói hay không, như vậy sẽ không có ai từ trong lời nói bắt được nhược điểm của con, từ đó đối phó con, hiểu không?”

Tống Hải Dương như có suy tư mà dạ một tiếng: “Con hiểu rồi mẹ.”

“Vậy thì tốt, cho nên bây giờ xin lỗi em đi.” Tống Vy đẩy Tống Hải Dương đến trước mặt Tống Dĩnh Nhi.

Tống Hải Dương nhìn Tống Dĩnh Nhi: “Xin lỗi Dĩnh Nhi.”

“Không sao đâu anh.” Tống Dĩnh Nhi lắc đầu, sau đó cũng xin lỗi: “Em cũng phải nói một câu xin lỗi anh, không nên bảo mẹ mắng anh, như vậy là không đúng.”

“Thật ngoan.” Thấy hai đứa con của mình hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tống Vy rất an ủi.

Sau đó, cô cũng ôm Tống Hải Dương lên giường: “Thật ra Hải Dương nói không sai, mẹ lần này tới, quả thật là tìm con giúp.”

Nói đến đây, vì không để cô bé ghen, Tống Vy lại nói: “Đợi lần sau, mẹ cần Dĩnh Nhi đánh người xấu thì kêu Dĩnh Nhi giúp có được không? Mẹ cũng biết, tán thủ của Dĩnh Nhi rất giỏi.”

Tống Dĩnh Nhi vốn thật sự vì Tống Vy đến tìm Tống Hải Dương giúp mà không tìm mình, trong lòng có chút không vui lắm.

Nhưng nghe thấy Tống Vy nói như vậy, nỗi không vui kia lập tức không thấy nữa, cô bé phấn khích vung cái nắm đấm nhỏ nói: “Dạ, tán thủ của Dĩnh Nhi rất lợi hại, nếu có người xấu mẹ nhất định phải nhớ tìm con, con nhất định có thể đánh người xấu chạy.”

“Anh cũng tin Dĩnh Nhi nhất định có thể.” Tống Hải Dương khoác tay lên vai của cô bé.

Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Được, mẹ nhất định tìm Dĩnh Nhi.”

“Dạ dạ.” Tống Dĩnh Nhi vội đáp hai tiếng, sau đó nhìn sang Tống Hải Dương: “Anh, anh bây giờ giúp mẹ đi.”

“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì?” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.

Tống Vy đắp chăn xong cho hai đứa trẻ: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, mẹ muốn nhờ con tìm một người, Hàn Thư.”

“Hàn Thư sao?” Tống Hải Dương chớp mắt.

Tống Vy gật đầu: “Phải.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK