Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1568

Điều đầu tiên cư dân mạng chú ý là bọn họ giàu, vừa có du thuyền, vừa có trực thăng, khiến cho mọi người ngưỡng mộ.

Ngoài ra điều cư dân mạng chú ý tới là gương mặt của bọn họ, nam đẹp trai, nữ xinh gái, khiến những người thích ngắm mặt kia thật sự mừng như điên.

Cuối cùng cư dân mạng lại nhận ra Đường Hạo Tuấn, sau khi biết anh là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thị thì biết thân phận của Tống Vy, vợ chủ tịch của tập đoàn Đường Thị.

Nhất thời, hai người lại trở thành ‘vợ chồng quốc dân’ trong miệng của cư dân mạng, vô cùng vẻ vang.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không biết mình lên tin tức, lúc này đã ở trên không trung vạn mét.

Ba tiếng sau, trực thăng trực tiếp dừng ở trên sân đỗ trực thăng của Biệt phủ nhà họ Đường.

Cửa khoang mở ra, Đường Hạo Tuấn đi xuống trước.

Sau khi đi xuống, anh đưa tay về phía Tống Vy ở trên trực thăng: “Anh đỡ em, cẩn thận.”

Tống Vy nhìn động tác chu đáo của Đường Hạo Tuấn, khẽ mỉm cười, sau đó đặt tay lên.

Anh nắm tay của cô, cánh tay dùng sức, kéo cả người cô từ trên trực thăng xuống.

Tống Vy bổ nhào vào trong lòng Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn ôm cô, sau đó đặt cô xuống đất: “Được rồi.”

Sau khi Tống Vy đáp đất, nhìn ngôi biệt thự trang viên quen thuộc này, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Cô cuối cùng trở về rồi, trở về ngôi nhà của cô, Hạo Tuấn và ba đứa trẻ.

Khoảng thời gian bị Đường Hạo Minh nhốt, cô vô số lần giật mình tỉnh từ trong mơ, sợ bản thân thật sự sẽ bị nhốt cả đời ở trên đảo, không thể quay về đây được nữa.

Nhưng không ngờ, nhanh như vậy, cô đã trở về rồi.

“Mẹ.” Vào lúc Tống Vy đang cảm khái.

Đằng sau truyền đến tiếng gọi kích động của hai đứa trẻ.

Cơ thể của Tống Vy chợt cứng lại, sau đó vội vàng xoay người, nhìn hai đứa trẻ chạy về phía mình.

Mà đằng sau hai đứa trẻ, ba người Giang Hạ, Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh, cũng đang nhanh chóng đi về phía bên này.

“Mẹ!” Hai đứa trẻ đi tới trước mặt cô, giống như hai viên đạn nhỏ, trực tiếp lao về phía Tống Vy, một đứa ôm một bên chân của Tống Vy.

“Mẹ, mẹ cuối cùng đã trở về rồi, Dĩnh Nhi rất nhớ mẹ hu hu hu…” Tống Dĩnh Nhi cọ vào đùi của Tống Vy, lập tức bật khóc.

Tuy Tống Hải Dương không có khóc, nhưng mắt cũng ngân ngấn nước, vội gật đầu: “Đúng thế mẹ ạ, con cũng rất nhớ mẹ.”

Tống Vy nhìn hai đứa trẻ, trong lòng cũng không biết cảm giác gì.

Cô khuỵu người xuống, ôm hai đứa trẻ vào trong lòng, xoa cái đầu nhỏ của hai đứa trẻ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Mẹ cũng nhớ các con, xin lỗi các cục cưng, mẹ làm các con lo lắng rồi, thật sự xin lỗi!”

Ở điểm này, người làm mẹ như cô thật sự không đạt chuẩn, đột nhiên bị người ta đưa đi, chắc chắn đã dọa hai đứa trẻ không nhẹ.

Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi dựa vào trong lòng Tống Vy, khóc không thành tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK