Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2071

Bởi vì sợ Kiều Phàm đột nhiên nổi cáu, nên từ trước đến nay cô vẫn luôn ăn nói khép nép, sợ chọc giận anh.

May mà mấy ngày hôm nay, anh thật sự không nổi giận.

Nếu không, cô không thể chống đỡ đến bây giờ.

“Hừ, dễ chung sống?” Ba Giang lạnh lùng hừ một tiếng, mặt tràn đầy sự xem thường nói: “Nếu như cậu ta dễ ở chung, thì trên thế giới này, tất cả những người có thù hận đều có thể dễ ở chung.”

“Đúng vậy Giang Hạ, con đừng vì không muốn để cho chúng ta lo lắng mà cố ý nói như vậy.” Mẹ Giang đau lòng kéo tay con gái, cũng không tin lời cô nói.

Dù sao ấn tượng lúc trước mà Kiều Phàm để lại cho bọn họ cũng quá sâu đậm.

Đó không phải là người dễ chung đụng, nên bọn họ không tin cũng là điều bình thường.

“Mẹ.” Giang Hạ bất lực cười một tiếng: “Con thật sự không có ý nói như vậy, lời con nói là thật, mấy ngày hôm nay, anh ta quả thật rất dễ ở chung, con không biết có phải vì con cẩn thận, dè dặt không, tóm lại anh ta không hề nổi giận với con, cũng không cố tình làm khó con, nên con trải qua khá tốt, không quá lo lắng, sợ hãi.”

“Thật sao?” Mẹ Giang nhìn con gái nói có chút nghiêm túc, trong lòng cũng có chút tin tưởng.

Mặc dù ba Giang không nói gì, nhưng ánh mắt cũng không khác mẹ Giang là bao.

Giang Hạ nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, nên ba mẹ, hai người không cần lo lắng cho con, con thật sự rất tốt.”

“Con đã nói như thế, vậy thì được rồi, chúng ta tin tưởng con.” Mẹ Giang vuốt tóc con gái.

Giang Hạ thuận tiện dựa vào vai mẹ Giang: “Cảm ơn ba mẹ.”

“Cảm ơn cái gì, con là con gái của chúng ta, chúng ta là ba mẹ nên phải quan tâm con.”

Mẹ Giang ôm cô nói.

Ba Giang gật đầu: “Mẹ con nói không sai, đúng rồi, Giang Hạ, sao con lại ngồi ở bên ngoài, cậu ta ngủ rồi hả?”

Ông ấy chỉ vào cửa phòng bệnh của Kiều Phàm hỏi.

Giang Hạ lắc đầu: “Chưa, anh ta đang ăn canh ở bên trong, đuổi con ra ngoài.”

“Đuổi ra ngoài?” Giọng nói của ba Giang đột nhiên cao lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy, Giang Hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Giang mặt đầy sự nghiêm túc nhìn Giang Hạ.

Ban đầu hai vợ chồng đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm vì cô nói mấy ngày hôm nay Kiều Phàm dễ ở chung.

Nhưng bây giờ cô lại nói, Kiều Phàm đuổi cô ra ngoài, vừa mới thả lỏng, bây giờ lại lập tức nâng lên.

Giang Hạ cũng biết lời nói của mình lúc nãy khiến ba mẹ lo lắng, vội vàng xua tay giải thích: “Ba mẹ, hai người đừng kích động, là như thế này, chuyện này đều là lỗi của con, là lúc nãy con…”

Sau đó, cô nói rõ chuyện mình đã căng thẳng như thế nào, rồi làm Kiều Phàm bị phỏng như thế nào.

Sau khi ba mẹ Giang nghe xong, trái tim đang nâng lên, cũng dần hạ xuống không ít.

Hóa ra nguyên nhân của chuyện này không phải Kiều Phàm đột nhiên làm khó Giang Hạ, mà là tự bản thân Giang Hạ gây nên.

“Vậy nên ba mẹ, hai người đừng nghĩ nhiều.” Giang Hạ kéo tay hai vợ chồng nói.

Ba Giang nhìn cô: “Giang Hạ, con làm cậu ta bị phỏng, cậu ta thật sự không nổi giận với con, chỉ đuổi con ra ngoài, đơn giản như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK