Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2217

Chỉ dựa vào một điểm này, cho dù Kiều Phàm âm thầm mỉa mai Đường Hạo Tuấn thì sao chứ.

Ai kêu chính Đường Hạo Tuấn không dỗ được con?

Không sai, vào lúc này, trong lòng cô, con quan trọng hơn chồng.

“Được rồi, anh đừng lườm Phàm nữa, bản thân anh dọa An An khóc, lại không dỗ được, Phàm dỗ được rồi, anh lại không vui, anh thật là…” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, vừa tức vừa buồn cười.

Đường Hạo Tuấn mím môi không nói chuyện, trong lòng có hơi ấm ức.

Anh biết, là mình làm An An khóc, lại không dỗ được An An, ở điểm này, anh quả thật không làm tốt bằng Kiều Phàm.

Nhưng điều này không đại biểu Kiều Phàm có thể giẫm lên đầu anh diễu võ giương oai.

Vừa rồi Kiều Phàm mỉa mai anh, anh không tin cô không biết, cô lại không đứng về phía anh, điều này khiến trong lòng anh tự nhiên có chút không vui.

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy thở dài, cô đương nhiên biết anh đang nghĩ gì.

Cô kéo tay áo của anh, lúc anh nhìn sang, lại chỉ vào An An và Kiều Phàm, nói với anh, cô không phải là không đứng về phía anh, mà là con là do Kiều Phàm dỗ, điểm này cô cũng không thể giúp anh nói Kiều Phàm được.

Nếu không, không phải thành đồ vô ơn hay sao?

Nghĩ rồi, Tống Vy day mi tâm rồi nói: “Cũng là lỗi của em, em không ngờ anh sẽ xuống nhanh như vậy, vậy nên không nói một tiếng với anh, em cho Phàm bế An An, để anh đừng nghĩ nhiều, nếu em nói trước với anh thì anh sẽ không cảnh giác như vậy mà dọa An An.”

Điểm này quả thật là do cô gây ra.

Nhìn dáng vẻ tự trách của cô, Kiều Phàm xem trò cười của Đường Hạo Tuấn cũng không xem nổi nữa, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Đây không phải là lỗi của em, là tôi đề xuất muốn bế An An, em mới đưa An An cho tôi.”

“Vậy nên, tới cuối cùng, anh vẫn là tên đầu sỏ đó?” Đường Hạo Tuấn nheo đôi mắt đầy nguy hiểm nhìn Kiều Phàm.

“…” Kiều Phàm không còn gì để nói.

Nói như vậy, hình như quả thật là anh ta gây ra.

Nếu anh ta không đề xuất muốn bế An An, Tống Vy cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đưa An An cho anh ta bế.

Anh ta không bế An An, sau khi Đường Hạo Tuấn đi xuống cũng sẽ không giống như chim mắt đen, nhìn chằm chằm anh ta không rời, rồi dọa An An.

Vậy nên nói đi cũng phải nói lại, An An khóc, hình như quả thật có trách nhiệm của anh ta.

Thấy Kiều Phàm không lên tiếng, dáng vẻ mặc nhận, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức đen xì.

Mắt thấy anh muốn tìm Kiều Phàm gây rắc rối, Tống Vy vội vàng ôm cánh tay của Đường Hạo Tuấn: “Được rồi Hạo Tuấn, sự việc đã qua rồi, An An bây giờ cũng không sao, chuyện này đừng trách ai đúng ai sai nữa, còn khục khặc nữa, không biết sẽ khục khặc tới khi nào.”

Đường Hạo Tuấn nhìn cô, lại nhìn Kiều Phàm, tuy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng vẫn không nói gì, có điều biểu cảm vẫn rất xị, không tốt lắm.

Tống Vy thấy vậy, lắc đầu cười bất lực, sau đó hôn một cái lên mặt của anh.

Đường Hạo Tuấn rõ ràng không ngờ cô sẽ làm như vậy, nhất thời sững ra.

Mãi tới một lúc sau, anh mới phản ứng lại, sờ gò má được hôn, môi cong lên.

“Như thế nào? Bây giờ còn giận không?” Tống Vy nhìn anh hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK