Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 902

Nhưng không được, cô chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành con hơn: “Cục cưng, không phải hôm qua đã nói rồi sao, mẹ xa các con để đi làm, con đã hứa với mẹ là sẽ không khóc rồi mà, sao con vẫn khóc vậy?”

“Con xin lỗi mẹ.” Tống Dĩnh Nhi chớp hai mắt đẫm lệ: “Tại con nghĩ đến việc mẹ sẽ xa Dĩnh Nhi rất lâu nên con mới khóc.”

Nghe đến đây, Tống Vy lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Vì từ khi sinh hai đứa con đến nay, chưa bao giờ cô rời khỏi chúng đi mấy tháng liền thế này.

Cũng khó trách đứa bé lại không có cảm giác an toàn như vậy.

“Cục cưng ngoan, đừng khóc. Nếu con nhớ mẹ thì cứ gọi cho mẹ, khi nào rảnh thì bảo ba đưa con đến thăm mẹ nhé, được không?” Tống Vy dỗ dành.

Tống Dĩnh Nhi nức nở hai tiếng: “Được ạ.”

“Ngoan quá.” Tống Vy cười: “Ba và anh đâu?”

“Ở bên cạnh ạ.”

“Vậy con đưa điện thoại cho anh để anh cũng nói vài lời với mẹ, được không?”

Tống Dĩnh Nhi vâng dạ rồi đưa điện thoại cho Tống Hải Dương.

Tuy Tống Hải Dương cũng rất nhớ Tống Vy nhưng cậu bé không quấn cô giống Tống Dĩnh Nhi, cho nên tất nhiên sẽ không có chuyện khóc lóc gì.

Tống Vy vừa thấy yên tâm vì cậu bé nhưng cũng phiền muộn hơn mấy phần.

Dù sao thì đứa trẻ chín chắn quá mức sẽ khiến ba mẹ dễ dàng đánh mất niềm vui trong việc dỗ dành con cái.

Tống Hải Dương và Tống Vy nói chuyện một lúc rồi trả lại điện thoại cho chủ nhân của nó.

Đường Hạo Tuấn để điện thoại lên tai: “Em đến bao lâu rồi?”

Tống Vy tựa lưng vào lan can ban công, đáp: “Vừa tới biệt thự đã gọi điện thoại cho anh ngay. Sao, thấy em quan tâm anh chưa?”

Đường Hạo Tuấn bật cười: “Ừ.”

“Anh ừ thế là sao?” Tống Vy liếc mắt.

Đường Hạo Tuấn trầm mặc một hồi: “Vậy em muốn anh đáp như thế nào? Em nói đi, anh sẽ cố gắng hết sức để làm em hài lòng.”

“Thôi bỏ đi. Tính anh không thích hợp nói những lời như vậy.” Tống Vy cười.

Đường Hạo Tuấn cũng không ép cô, đổi chủ đề: “À phải rồi, Giai Nhi đã dọn ra ngoài rồi.”

“Khi nào?” Tống Vy đứng lên.

“Buổi chiều, Mạnh Ngọc qua giúp cô ấy dọn đồ.” Đường Hạo Tuấn đáp, đôi môi mỏng khẽ hé mở.

Khóe miệng Tống Vy hơi nhếch lên, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Như vậy cũng tốt, nhưng có lẽ cô Lâm thật sự không muốn chuyển đi lắm đâu, anh có thấy lúc đó cô ta trông như thế nào không?”

“Không, lúc đó anh không có mặt.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.

“Thật đáng tiếc.” Tống Vy khẽ thở dài.

Cô còn muốn nghe anh kể xem biểu cảm của Lâm Giai Nhi lúc đó thế nào, nhất định rất đặc sắc.

Sau đó Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trò chuyện thêm khoảng mười phút rồi cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK