Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1315

“Ừ, vậy tôi đi trước.” Tống Vy đỡ hông đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc tạm thời.

Đây là Đường Hạo Tuấn đặc biệt sắp xếp cho cô, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu, nối thông tất cả các phòng trên lầu ba biệt thự, làm thành phòng làm việc.

Còn may biệt thự cũng lớn, phòng cũng nhiều, nếu không thật sự không thể để Đường Hạo Tuấn sắp xếp như vậy.

Về tới phòng, Đường Hạo Tuấn đang gọi điện thoại, thấy cửa mở, Tống Vy đi vào, người bên đầu kia điện thoại lại nói hai câu liền kết thúc cuộc gọi.

“Về rồi? Sao muộn vậy em?” Đường Hạo Tuấn đi tới, đỡ cô đến bên giường, mở chân ngồi xuống.

Thực ra một phụ nữ mang thai sáu tháng như cô căn bản không cần đỡ.

Nhưng Đường Hạo Tuấn cứ lo lắng cô xảy ra chuyện, chỉ cần ở cạnh cô thì phải đỡ cô.

Điều này khiến Tống Vy cảm động, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười.

“Nói chuyện với Châu Ánh về Julian và cộng sự của cô ta một chút, đúng rồi.” Chợt nhớ tới gì đó, Tống Vy nghiêng người ngồi xuống, nhìn người đàn ông: “Julian làm vậy là do Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi giật dây hay là tự bản thân cô ta muốn vậy?”

“Tự cô ta, cô ta thừa nhận lúc đó quả thật có người từng tìm cô ta, nhưng cô ta không đồng ý, vì ngay từ khi bắt đầu, cô ta đã quyết định dùng thủ đoạn phi pháp để loại bỏ đối thủ trong thời gian trận chung kết.” Đường Hạo Tuấn ánh mắt chán ghét đáp.

Rất rõ ràng, anh cực kỳ phản cảm với loại người như Julian.

Tống Vy thở dài: “Vậy xem ra cô ta thật sự phẩm hạnh không được.”

Nếu Julian bị giật dây mới làm vậy thì còn có thể nói là tâm trí không kiên định.

Nhưng cô ta ngay từ đầu đã quyết định dùng thủ đoạn không chính đáng để trừ bỏ đối thủ, vậy thì thật sự chỉ có thể nói bản tính cô ta hỏng rồi.

“Cũng không biết qua sự việc của Julian, những nhà thiết kế bị giật dây khác hoặc những nhà thiết kế lòng dạ đen tối có còn ra tay nữa không.” Tống Vy xoa bụng, có chút sầu lo.

Đường Hạo Tuấn rót ly nước cho cô: “Đừng nghĩ những chuyện này, giết gà dọa khỉ quả thực có hiệu quả, đám nhát gan có lẽ sẽ thu tay tại đây, nhưng đám người chấp mê bất ngộ thì dù có nhìn thấy kết cục của người khác cũng sẽ không đánh vỡ suy nghĩ của mình.”

Tức là, người nên ra tay, vẫn sẽ ra tay, chỉ vấn đề ít hay nhiều thôi.

Dù sao thì có những lúc, đối mặt với khát vọng thắng lợi, chỉ một kết cục thảm thiết vẫn chưa nhìn thấy thì có đáng là gì?

Tống Vy cũng hiểu điều này, chỉ biết thở dài, chỉ có thể yên tâm hơn một chút.

Vì vậy, sau khi Tống Vy chế tác xong lễ phục bầu trời sao, lại dùng vật liệu khác chế tác chiếc váy lễ phục khác, sau đó cẩn thận đặt lễ phục bầu trời sao vào tủ bảo hiểm, chiếc váy kia đặt vào trong túi viết lễ phục bầu trời sao, chuyên dùng để đánh lừa người có dụng tâm khác.

Ngay cả Trần Châu Ánh nghe đề nghị của cô cũng làm theo như vậy, cất kỹ trang sức đã chế tác, sau đó dùng thủy tinh đen và thủy tinh trắng mạ bạc chế tác một bộ trang sức giả.

Như vậy, lỡ có người ra tay với lễ phục và trang sức của họ, họ cũng không cần lo lắng.

Rất nhanh thì đã đến ngày cuộc thi đưa ra kết quả.

Trong phòng trang điểm, Tống Vy đang trang điểm cho Hạ Bảo Châu, điện thoại cô ấy đột nhiên vang lên, sau đó đứng dậy nói: “Vy Vy, bạn trai tớ gọi, tớ đi bắt máy trước, lát nữa quay lại trang điểm.”

Lúc nói chuyện, ở chỗ người khác không nhìn thấy, cô ấy và Tống Vy, Trần Châu Ánh nhìn nhau.

Ba người trao đổi ánh mắt xong, Tống Vy gật gật đầu: “Đi đi, nhưng phải nhanh lên nhá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK