Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1061

“Ừ.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên.

“Mà này, anh không nói cho Tống Huy Khanh đấy chứ?” Tống Vy đột nhiên hỏi.

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không có, anh bảo Trình Hiệp nói với ông ta rằng ông ta tức giận quá nên ngất xỉu, ông ta cũng tin rồi.”

“Vậy thì tốt.” Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đã bảo Trình Hiệp đi thu thập bằng chứng chuyện Tô Thu hạ độc ông ta rồi.”

“Nên làm như vậy, mặc dù em không cứu Tống Huy Khanh, nhưng em cũng không muốn thấy Tô Thu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tống Huy Khanh còn sống được bao lâu?” Tống Vy lại hỏi.

Đường Hạo Tuấn chậm rãi phun ra hai chữ: “Nửa năm.”

Tống Vy mỉm cười: “Vậy thì năm tháng sau giao nộp bằng chứng, khi đó Tống Huy Khanh chắc chắn đã nằm liệt giường rồi, nếu ông ta biết được mình bị người đầu ấp tay gối hạ độc thì nhất định sẽ rất thú vị.”

Tới khi đó, cô sẽ nói ra chuyện Tô Thu cắm sừng ông ta, nói không chừng ông ta sẽ tức mà chết.

Cô không tìm được bằng chứng mẹ mình bị bọn họ hại chết, nhưng cô cũng có thể dùng cách riêng của mình để trả thù cho mẹ.

“Tổng giám đốc.” Đúng lúc này, Trình Hiệp đẩy cửa phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn ra, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tống Vy nghe thấy: “Hạo Tuấn, anh làm việc trước đi, lần sau nói tiếp.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý.

Tắt máy xong, anh ta đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Trình Hiệp đang thở hổn hển: “Có chuyện gì?”

“Lâm Giai Nhi trốn thoát rồi!” Trình Hiệp nói lớn.

Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rút lại: “Cái gì? Cô ta trốn thoát rồi sao?”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên u ám: “Mấy người canh giữ biệt thự đâu? Sao lại để cô ta chạy trốn?”

“Không liên quan đến người của chúng ta, là…”

“Là cái gì, nói!” Đường Hạo Tuấn bật dậy, khí lạnh tản mát quanh người.

Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Là bác sĩ Mạnh làm.”

“Mạnh Ngọc?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt đầy nguy hiểm.

“Là anh ta. Bác sĩ Mạnh lấy cớ đến thăm Lâm Giai Nhi, sau đó nhân cơ hội chuốc thuốc mê người của chúng ta và đưa cô Lâm đi.” Trình Hiệp vò đầu bứt tóc.

Khi biết tin này, anh ta sốc đến mức suýt nhảy cẩn lên.

Bác sĩ Mạnh gan lớn đến mức nào mà dám đối nghịch với tổng giám đốc vậy chứ, anh ta tưởng mình và tổng giám đốc là bạn bè nhiều năm thì tổng giám đốc sẽ không trách anh ta sao?

Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám khó coi: “Bây giờ Mạnh Ngọc đang ở đâu?”

“Ở bệnh viện, sau khi biết tin anh ta đưa Lâm Giai Nhi đi, tôi đã lập tức phái người truy lùng họ, cuối cùng phát hiện bác sĩ Mạnh đã quay lại bệnh viện, nhưng không có tung tích của cô Lâm.” Trình Hiệp cúi đầu.

Khóe miệng Đường Hạo Tuấn nhếch lên một vòng cung lạnh lùng: “Đến bệnh viện.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.

Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ đã tới bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK