Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347:

 

“Tôi cũng không có ý kiến, áo cưới hai triệu còn có thể bắt bẻ cái gì nữa.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

“Chúng ta đi thôi.” Hàn Tam Thiên nhìn Dương Thần nói.

 

Lúc sắp rời đi cửa hàng áo cưới, bà chủ đột nhiên nói với Hàn Tam Thiên: “ Anh yêu vợ anh như vậy, có lẽ muốn mang hết đồ tốt nhất trên đời này cho cô ấy nhỉ.”

 

“Đương nhiên.” Hàn Tam Thiên nói.

 

* Sau hai ngày sẽ có một cuộc đấu giá ở Đảo Cơ Nham. Có một vòng cổ tên là Vĩnh Hằng, anh có muốn thử một chút xem bản thân có năng lực lây được nó hay không?” Bà chủ nói.

 

“Chỉ bằng cái tên này thôi, nó cũng đáng để tôi đi.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Bà chủ nhìn bóng dáng rời đi của Hàn Tam Thiên, lộ ra khinh thường rõ ràng.

 

Lần đầu giá này có rất nhiều người có chức có quyền vinh hiển tham gia, độ nỗi tiếng của vòng cổ này đã bị bên phía bán đấu giá nâng lên vô cùng hot, đến lúc đó nhất định sẽ là một trận đấu giá kịch liệt chém giết nhau. Sở dĩ bà nhắc tới chuyện này, là muốn Hàn Tam Thiên ở đấu giá sẽ lộ nguyên hình.

 

Một bộ áo cưới hai triệu được tính là cái gì, vòng cổ Vĩnh Hằng mới đúng là đồ vật cho kẻ có tiền.

 

“Nếu anh dám kêu giá một lần, coi như anh có dũng khí.” Bà chủ lầm bầm lầu bầu cười nhạo nói.

 

Đã tới địa điểm quay, chụp ảnh thứ nhất.

 

Ở đó đã có một đôi vợ chồng giành trước vị trí tốt nhất. Cho nên đám người Hàn Tam Thiên đành ở một bên chờ đợi.

 

Đôi vợ chồng này cũng đặc biệt đến đảo Cơ Nham chụp ảnh cưới, khi người phụ nữ kia nhìn thấy áo cưới Tô Nghênh Hạ đang mặc trên người, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Cô ta mua áo cưới cùng một cửa hàng, cho nên biết rất rõ giá trị của chiếc áo cưới Tô Nghênh Hạ đang mặc trên người, không nghĩ tới bảo vật trần tiệm đã bị người mua rồi.

 

Ai cũng có lòng đua đòi, đặc biệt là phụ nữ hết sức đồ kị khi nhìn thấy bản thân mình không bằng người khác, ghen ghét sẽ càng thêm rõ ràng.

 

“Anh nhìn cô ấy đi, cô ấy đang mặc bộ áo cưới hai triệu, anh nhìn lại em đi.” Vốn đang quay chụp vô cùng hài hòa lại vì sự ghen ghét mà thay đổi, người phụ nữ nọ vẻ mặt bắt mãn nhìn người đàn ông của mình.

 

Ánh mắt người đàn ông sớm đã nhìn lén đánh giá Tô Nghênh Hạ, bởi vì sắc đẹp của Tô Nghênh Hạ khiến cho người khác không thể làm lơ được, nhưng đang ở trước mặt vợ nên anh ta vẫn đang giả bộ một bộ dáng không thèm để ý.

 

“Em thật sự cho rằng có kẻ ngốc tiêu hai triệu chỉ mua một bộ quần áo mặc một lần thôi sao? Trên người cô ấy, nhất định là đồ phục chế, hàng giả.” Người đàn ông khinh thường nói.

 

Người phụ nữ nghe thấy lời này, liền cảm thấy rất có khả năng, vẻ mặt nhìn về phía Tô Nghênh Hạ lập tức tràn ngập cười nhạo.

 

Hàn Tam Thiên đang đợi người, người phụ nữ liền nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ : “Đã không có tiền còn muốn thể hiện, muốn sĩ diện nhưng không đủ năng lực, như thê cũng không sợ người khác cười chê sao?.”

 

“Người anh em, bộ đồ phục chế này của cậu tiêu hết bao nhiêu tiền, làm ở đâu vậy, kỹ thuật cũng không ra gì, thô kệch như thế, vừa nhìn đã biết là hàng giả” Hắn ta cười cọt nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Nếu cậu đã biết rõ bộ váy cưới này như vậy, bộ váy vợ cậu đang mặc chắc cũng thuê ở cùng một cửa hàng đi, cậu lát nữa lúc đi trả váy cưới, đi xem thử không phải là sẽ rõ rồi sao.” Hàn Tam Thiên cười cười đáp trả.

 

“Tôi đương nhiên muốn đi xem sao, nhưng bộ váy cưới vợ tôi đang mặc không phải là đồ đi thuê, mà là mua hết mười máy vạn tệ đó, so với thứ đồ tai họa của cậu có lẽ đắt hơn rất nhiều đi.” Hắn đắc ý cười nói.

 

Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu không biết làm sao, lười phí lời với loại người này, như tên hề nhảy nhót, Hàn Tam Thiên cũng không muốn đối phó với hắn ta.

 

Trong quá trình chụp ảnh, hai người giỗng như một đôi tình nhân ngọt ngào, bầu không khí trong lúc phối hợp các tư thế chụp ảnh cũng vô cùng ngọt ngào, khiến cho Từ Đồng thân là con gái với nhau cũng ngưỡng mộ không thôi, cô chưa từng có ý định kết hôn nhưng nhìn thấy Hàn Thiên Ngôn và Tô Nghênh Hạ, trong lòng cũng le lói suy nghĩ muốn kết hôn, cô cũng muốn mặc lên mình một bộ váy cưới xinh đẹp, cùng với bạch mã hoàng tử của mình hoàn thành một việc làm ngọt ngào như thế này.

 

Đúng lúc này, Tô Nghênh Hạ đột nhiên nói với Hàn Tam Thiên: “Hay là anh quỳ xuống, chúng ta chụp một bức đặc biệt đi?”

 

Hàn Tam Thiên không biết Tô Nghênh Hạ muốn làm cái gì, nên theo tự nhiên cố gắng phối hợp, sau khi hai đầu gối quỳ xuống liền hỏi : “Em còn muốn làm cái gì vậy?”

 

Tô Nghênh Hạ không biết làm sao nói: “Ai cần anh quỳ cả hai đầu gối xuống, có phải là phạm tội gì đâu, đợi sau này anh làm sai rồi, em sẽ bắt anh quỳ bàn giặt.”

 

Hàn Tam Thiên cười bôi rồi, nhâc một chân, biến thành động tác quỳ một gồi.

 

Tô Nghênh Hạ giơ tay phải ra, Hàn Tam Thiên không cần nhắc nhở nắm lấy tay cô Trong lúc này, lông mi Tô Nghênh Hạ hơi hơi run nhẹ, khóe mắt đột nhiên long lanh nhòe lệ.

 

Hàn Tam Thiên thấy vậy, trong lòng liền lo lắng, sao vô duyên vô cớ lại khóc rồi, lẽ nào do bản thân mình làm gì không đúng sao?

 

“Anh…”

 

“Em đồng ý.” Tô Nghênh Hạ cướp lời nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK