Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 255:

 

“Tôi có thê cân nhắc thử, xem đến lúc đó có thời gian hay không, nếu có thời gian thì tôi sẽ tham gia.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Vương Mậu ngây ngẩn cả người, Hàn Tam Thiên nhận lời thật?

 

Những hội viên kia nghe thấy Hàn Tam Thiên nói thì cả đám cười đắc ý, theo bọn họ nghĩ, đó là uy hiếp Tô Nghênh Hạ có tác dụng, kẻ bất lực quả nhiên là kẻ bất lực, câu nói đầu tiên của Tô Nghênh Hạ đã có thể khiến anh thỏa hiệp.

 

“Đây mới là lựa chọn sáng suốt.”

 

“Nhà họ Tô không cần phải đắc tội với chúng ta.”

 

“Xem ra cậu vẫn rất nghe lời vợ, quả nhiên không hỗ danh hiệu của cậu.”

 

Mọi người bắt đầu trêu chọc Hàn Tam Thiên, mà Hàn Tam Thiên thì vẻ mặt cười lạnh, nếu không phải muốn chứng minh bản thân trước mặt Tô Nghênh Hạ, trận đấu này với anh mà nói căn bản không có ý nghĩa.

 

“Việc này không liên quan đến các người, tôi cảnh cáo các người, nếu như lại đến khiến Nghênh Hạ khó chịu, đừng trách tôi không tha cho các người.” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

 

“Ờ ờ ờ, chúng tôi hiểu cả mà, cậu cũng là đàn ông, cũng sĩ diện.”

 

“Chỉ là phải giúp hiệp hội chúng tôi thắng một trận đấu, xem như cho cậu chút mặt mũi đáng là gì.”

 

“Nhưng cậu không thể thua, nếu Thượng Quan Hắc Bạch gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định ông ta đã có chuẩn bị, cậu phải cần thận một chút.”

 

Hàn Tam Thiên nhìn sắc mặt đám người này, cưỡng ép bắt anh tham gia trận đấu thì thôi, mà còn không được thua, đúng là được một tắc lại muốn tiến một thước.

 

Có điều thua đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thật sự có một chút độ khó.

 

Mặc dù Âu Dương Tu Kiệt là học trò của Thượng Quan Hắc Bạch, được khen là ngôi sao mới của giới cò vây, nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, cả đối thủ cũng không xứng.

 

Sau khi Hàn Tam Thiên đi, hội viên vẫn còn đang đắc ý tranh công, Vương Mậu không nghe nổi đám người này tự biên tự diễn, trở lại văn phòng gọi điện cho Thiên Xương Thịnh.

 

Việc này tới quá đột ngột, Vương Mậu phải hỏi Thiên Xương Thịnh thử xem đến cùng là tình huống gì, có lẽ ông nhận thức sai về Hàn Tam Thiên cũng không chừng.

 

“Cậu ta đồng ý?” Sau khi Thiên Xương Thịnh nhận được điện thoại, vẻ mặt ngoài ý muốn, Hàn Tam Thiên vậy mà lại đổi ý.

 

“Đúng vậy, thế nên tôi mới muốn hỏi ông một chút, đây là có chuyện gì, có phải cậu ta không giống loại người mà ông nghĩ hay không?” Vương Mậu nghi ngờ nói.

 

Suy đoán của Thiên Xương Thịnh về thân phận của Hàn Tam Thiên tuyệt đối không thể nào sai lầm, Thi Tinh và Nam Cung Thiên Thu thật sự đích thân xuất hiện ở khu biệt thự Đỉnh Vân.

 

“Sẽ không, tôi rất chắc chắn,” Thiên Xương Thịnh nói.

 

“Vậy thì kỳ lạ, bọn họ đi uy hiếp Tô Nghênh Hạ, nếu Hàn Tam Thiên thật sự lợi hại như vậy thì không thể nào thỏa hiệp được.” Vương Mậu nói.

 

Nghe thấy ba chữ Tô Nghênh Hạ, Thiên Xương Thịnh lập tức nở nụ cười.

 

“Ông cười cái gì?” Vương Mậu hỏi.

 

“Không cần đoán mò, néu chuyện này liên lụy tới Tô Nghênh Hạ thì hiểu được rồi, dù sao ba năm nay cậu ta chưa từng để ý thanh danh của mình, tất cả chuyện này đều là vì Tô Nghênh Hạ, có lẽ, cậu ta có suy nghĩ khác, nhưng tốt nhất là ông nên nhắc nhở đám người ở hiệp hội, lần này Hàn Tam Thiên không tìm bọn họ tính số là vì bọn họ không chạm vào điểm mấu chốt của Hàn Tam Thiên, nếu như bọn họ muốn được voi đòi tiên, ai cũng không tránh được.” Thiên Xương Thịnh nói.

 

“Haiz, tôi chẳng muốn suy nghĩ, chỉ cần cậu ta chịu tham gia trận đấu là được.”

 

Vương Mậu thở dài, nghĩ nhiều chuyện quanh co như vậy cũng vô dụng, hơn nữa cũng chẳng liên quan nhiều tới ông ta, thay vì lãng phí đầu óc vào việc này còn chẳng bằng cải thiện bản thân một chút.

 

Sau khi cúp điện thoại, Thiên Xương Thịnh vẻ mặt cảm thán, Hàn Tam Thiên càng cho thấy vì Tô Nghênh Hạ mà ngắm ngầm chịu đựng, điều này đã nói lên Thiên Linh Nhi càng không có cơ hội.

 

Thật ra điều này Thiên Xương Thịnh đã sớm nhận thức rõ ràng, chẳng qua trong lòng còn ôm một tia may mắn và ảo tưởng, nhưng sau chuyện này, Thiên Xương Thịnh hoàn toàn hiểu rõ, bất kể Thiên Linh Nhi cố gắng bao nhiêu cũng vô dụng.

 

“Đáng thương cháu gái cưng nhà mình, lần này té ngã, có thể rất mát mặt.” Thiên Xương Thịnh lầm bằm lầu bầu nói.

 

“Ông nội, ông nói gì đó?” Thiên Linh Nhi phò phạc bước tới.

 

Thiên Xương Thịnh lập tức lắc đầu, bảo: “Không có gì, sao hôm nay cháu không đến trường?”

 

Hiện tại tất cả tâm tư của Thiên Linh Nhi đều đặt trên người Hàn Tam Thiên, nào còn tâm tư đi học, nói: “Không đi, không muốn lên lớp, chuyện gì cũng không muốn làm, tận thế cũng tới rồi.”

 

Vẻ mặt Thiên Xương Thịnh cười khổ, bây giờ cô đã cảm thấy tận thế, đến khi cô chính thức nhận rõ sự thật, như vậy sẽ là tâm trạng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK