Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 118: Màn biểu diễn đặc sắc

Đối với lời nói của bà cụ, đột nhiên Tô Nghênh Hạ nảy sinh một loại cảm giác vô cùng chán ghét, phải khiến cho nhà họ Tô trở thành một gia tộc có thế lực thì mới thừa nhận sự ưu tú của Hàn Tam Thiên?

Nhưng hình như bà chưa từng nghĩ, Hàn Tam Thiên căn bản không cần bà thừa nhận.

Người có thể ngồi bên cạnh Thiên Xương Thịnh, sao có thể quan tâm người khác nhìn mình như thế nào chứ?

Bữa tiệc qua được quá nửa, Thiên Linh Nhi hất mái tóc đuôi ngựa, đi tới bàn của nhà họ Tô.

Bà cụ thấy Thiên Linh Nhi liền nhanh chóng đứng dậy, không dám có chút ý nghĩ cậy già lên mặt nào hết.

“Chào cô Thiên, tôi là nhà họ Tô…”

Bà cụ còn chưa nói xong, Thiên Linh Nhi đã ngắt lời không chút khách khí: “Trong số các người ai tên là Tô Hải Siêu, nghe nói có màn biểu diễn có thể xem?”

Thiên Linh Nhi cũng không phải là người không lễ phép, chỉ là hiện tại cô không hề có chút hảo cảm nào với nhà họ Tô cả, cho nên mới không để bà cụ vào mắt.

Người tình trong mộng của cô bị cả cái nhà này nói là đồ bỏ đi, tâm trạng cô có thể tốt ư?

Nghe được câu nói của Thiên Linh Nhi, ánh mắt cả nhà họ Tô đều không tự chủ được mà rơi xuống chỗ Tô Hải Siêu.

Cái gọi là màn biểu diễn, đại khái chính là Tô Hải Siêu quỳ xuống sủa tiếng chó rồi!

Tô Hải Siêu cắn chặt răng, nói: “Cô Thiên, tôi chính là Tô Hải Siêu.”

Vẻ mặt Thiên Linh Nhi tràn đầy ý cười nhìn Tô Hải Siêu, đánh giá khắp trên dưới rồi nói: “Là anh hả, quỳ xuống sủa tiếng chó, tôi còn chưa từng thấy qua đâu, hay là anh cho tôi mở rộng hiểu biết?”

Tô Hải Siêu vốn tưởng mình có thể tránh thoát kiếp nạn này, không ngờ lại là Thiên Linh Nhi ra mặt. Ánh mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên, chính là cái đồ bỏ đi đó, chắc chắn là anh nói chuyện này cho Thiên Linh Nhi biết.

Nhưng Tô Hải Siêu là một người rất sĩ diện, trong cảnh hội tụ của những người giới thượng lưu này, nếu anh ta quỳ xuống sủa tiếng chó thì ngày mai cả thành phố Thiên Vân đều sẽ xem anh ta là trò cười.

“Cô Thiên, tôi với cậu ta chỉ là đùa chút thôi.” Tô Hải Siêu nói.

Thiên Linh Nhi không vừa lòng mà nhíu mày, nói: “Anh sẽ không để tôi hứng khởi mà tới mất hứng mà về chứ.”

“Cô Thiên, thật sự chỉ là đùa thôi, nếu cô không tin thì gọi cậu ta tới hỏi là biết.” Hiện giờ Tô Hải Siêu chỉ có thể nghĩ cách uy hiếp Hàn Tam Thiên, để anh bỏ qua chuyện này.

Nhưng nếu Hàn Tam Thiên đã nói chuyện này cho Thiên Linh Nhi biết thì sẽ không nghĩ tới chuyện bỏ qua cho anh ta.

Dù sao anh cũng không phải là bồ tát sống. Hơn nữa nếu Hàn Tam Thiên không thể xuất hiện, Tô Hải Siêu sẽ bỏ qua cho anh sao? Đáp án đã rất rõ ràng rồi.

“Cần hỏi sao? Nếu anh không quỳ cũng được, món nợ này tôi ghi nhớ, về sau sẽ tính với máy người.” Thiên Linh Nhi nói.

Những lời này có hai chữ vô cùng quan trọng, Thiên Linh Nhi nói là “mấy người”, mà không phải là “anh”, cũng chính là ý nói, cô không chỉ gây phiền phức cho Tô Hải Siêu mà còn gây phiền phức cho cả nhà họ Tô.

Bà cụ nghe được câu này, nhất thời sắc mặt trầm xuống. Tuy hận Hàn Tam Thiên để người ngoài nhúng tay vào chuyện giữa anh và nhà họ Tô, nhưng nếu bị Thiên Linh Nhi ghi thù thì bà cũng không dám. Vị này dù sao cũng là cô chủ nhà họ Thiên đó.

“Hải Siêu, cháu còn không mau làm theo lời cô Thiên đi.” Bà cụ lạnh giọng nói.

Mặt Tô Hải Siêu xám như tro, ngay cả bà nội cũng lên tiếng rồi, kiếp nạn hôm nay có vẻ là tránh không được rồi.

“Đừng vội đừng vội.” Đột nhiên Thiên Linh Nhi khoát tay, sau đó cao giọng nói: “Mọi người dừng lại nào, yên tĩnh chút đi.”

Hội trường vốn không ồn ào, mọi người đều nói chuyện nhỏ tiếng, sau khi nghe được giọng Thiên Linh Nhi thì đều im lặng hết.

“Hôm nay có một màn biểu diễn đặc biệt, hy vọng có thể mang tới tiếng cười, mọi người đừng bỏ qua nhé.” Thiên Linh Nhi nói.

“Cô Thiên, sao có thể để cô biểu diễn cho chúng tôi xem được.”

“Phải đó, thân phận cô tôn quý, chúng tôi sao có thể có vinh hạnh này chứ.”

“Cô Thiên, hay là để tôi làm thay cô, chọc cười mọi người một phen.”

“Để tôi để tôi.”

“Tôi tôi tôi, cô Thiên, để tôi.”

Người tranh giành thật không ít, đều hy vọng có thể biểu hiện chút trước mặt Thiên Xương Thịnh, cho dù chỉ có thể khiến Thiên Xương Thịnh có hảo cảm chút chút thôi cũng là chuyện tốt rồi.

Thiên Linh Nhi lắc đầu, nói: “Không phiền mọi người, mọi người chỉ cần ngồi xem là được rồi.”

Thấy không có phần của mình, đám người kích động tuôn trào khi nãy trong nháy mắt đã hạ nhiệt.

Cũng không biết là kẻ may mắn nào, nếu có thể làm cho Thiên Xương Thịnh vui, cũng là một cơ hội.

Tô Hải Siêu khó chịu như ăn phải cả cân phân. Nếu biểu diễn bình thường thì cũng thôi đi, nhưng anh ta phải quỳ xuống sủa tiếng chó, sẽ bị mọi người cười đến rụng răng thôi.

“Tô Hải Siêu, bắt đầu màn biểu diễn của anh đi, bao nhiêu khán giả đây đã nóng lòng lắm rồi.” Thiên Linh Nhi nói với Tô Hải Siêu.

Tô Hải Siêu nhìn qua bà cụ một cái, anh ta mắt mặt cũng có nghĩa là cả nhà họ Tô sẽ mát mặt, vẫn hy vọng bà cụ có thể giúp anh ta nghĩ cách.

Nhưng bà cụ căn bản không nhìn đến Tô Hải Siêu, mắt mặt có thấm vào đâu chứ, so với việc khiến cho Thiên Linh Nhi không vui thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi.

Tô Hải Siêu cam chịu mà quỳ xuống đấy, gâu gâu gâu sủa lên.

Hội trường bỗng yên tĩnh hẳn, sau đó bùng nổ một tràng cười vang.

Tô Hải Siêu chôn đầu xuống, mặt đỏ tai hồng, ánh mắt ngoan độc.

Hàn Tam Thiên, tất cả đều là mày hại tao, Tô Hải Siêu tao nếu không báo thù, thề không làm người. Mày chờ đó cho tao, rồi sẽ có ngày tao khiến mày phải quỳ xuống trước mặt tao, trả lại gấp mười lần sự sỉ nhục ngày hôm nay.

Cái đồ bỏ đi nhà mày, đến khi mày không còn giá trị lợi dụng với nhà họ Thiên nữa, mày còn đấu với tao thế nào đây?

Trong mắt Tô Hải Siêu, Hàn Tam Thiên có thể có được mối quan hệ này, chắc chắn là vì nhà họ Thiên muốn lợi dụng làm làm chuyện gì đó. Mà lợi dụng xong rồi nhất định sẽ đá anh sang một bên, đến lúc đó chính là lúc anh ta báo thù.

Quân tử phục thù mười năm chưa muộn, Tô Hải Siêu tao nhịn đượ!

c “Thiên tiêu thư, màn biểu diễn này thật sự không tồi đâu, anh ta là ai vậy, sủa tiếng chó cũng giống lắm đó.”

“Hình như anh ta tên là cái gì mà Tô Hải Siêu ấy, đánh cược thua người ta cho nên mới sủa tiếng chó.” Thiên Linh Nhi giải thích.

Có rất nhiều người ở đây căn bản chưa từng nghe qua cái tên Tô Hải Siêu, sau khi hỏi han lẫn nhau một phen mới biết thì ra Tô Hải Siêu là người nhà họ Tô.

Điều này khiến Tô Hải Siêu càng cảm thấy mắt mặt hơn. Tốt xấu gì anh ta cũng là một thiếu gia đứng hạng hai ở thành phố Thiên Vân, vậy mà lại có nhiều người không biết anh ta là ai.

Lẽ nào ở thành phố Thiên Vân, nhà họ Tô không có sức ảnh hưởng hay sao?

Nhà họ Tô là một gia tộc rất tự cao, đặc biệt là bà cụ đã định ra nhất nhiều quy củ, để nhà họ Tô tự thấy mình là quý tộc.

Nhưng ở thành phố Thiên Vân, nếu trước đây không có chuyện bắt tay với bắt động sản Nhược Thủy thì thật sự là không có mấy người biết tới. Cái gọi là gia tộc bề thế hạng hai cũng chỉ là miễn cưỡng thôi. Càng không bàn tới cái tên Tô Hải Siêu này, trừ trong đám bạn bè của anh ta ra thì chẳng có chút danh tiếng nào cả.

“Cô Thiên, quan hệ giữa Tô Hải Siêu với cô không tốt lắm à.”

“Xin cô Thiên yên tâm, sau này tôi với Tô Hải Siêu tuyệt đối là không đội trời chung.”

Rất nhiều người bày tỏ thái độ trước mặt Thiên Linh Nhi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Thiên Linh Nhi đang nhằm vào Tô Hải Siêu, cho nên có thể mượn chuyện này để Thiên Linh Nhi có hảo cảm với mình cũng là một cơ hội.

Nhưng Tô Hải Siêu nghe thấy những lời này thì ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.

Ở đây đều là nhân vật lớn của thành phó Thiên Vân, nếu bị bọn họ nhắm vào, sau này anh ta còn đường sống ở thành phố Thiên Vân sao?

Thiên Linh Nhi không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, thái độ mơ hồ mà quay về bên cạnh Thiên Xương Thịnh.

Sắc mặt bà cụ trắng bệch. Vốn tưởng rằng hôm nay tham gia tiệc sinh nhật là một cơ hội đối với nhà họ Tô, nhưng những chuyện đang xảy ra lại là tai ương ngập đầu.

Sau này Tô Hải Siêu sẽ trở thành chủ tịch của nhà họ Tô, mà hôm nay Tô Hải Siêu lại là kẻ thù chung của cả thành phố. Nếu giao công ty vào tay Tô Hải Siêu, còn ai có thể hợp tác với anh ta đây?

Nhà họ Tô cũng không thể dựa vào dự án phía tây thành phố mà ăn cả đời này!

Phải nghĩ cách vấn hồi mọi chuyện mới được.

Bà cụ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nếu anh đã là con rễ nhà họ Tô, đương nhiên nên làm chút chuyện cho nhà họ Tô rồi.

Hơn nữa việc này cũng là do một tay anh gây ra, trách nhiệm không đổ lên đầu anh thì còn đổ lên đầu ai được nữa?

Khi buỏi tiệc sắp kết thúc, Vương Mậu vội vã đứng lên, nói với Hàn Tam Thiên: “Anh bạn trẻ, cậu ăn no chưa? Nếu ăn no rồi thì chúng ta lên lầu đi.”

Trong quá trình ăn cơm, Vương Mậu dựa vào trí nhớ mà dựng lại ván cờ, tuy không hoàn chỉnh nhưng cũng đã tìm được một chút tự mình cho là sơ hở. Ông ta rất có lòng tin mình có thể tìm lại mặt mũi trong lần đánh cờ tiếp theo với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên thoáng nhìn qua Thiên Xương Thịnh, hỏi: “Ông, ông ăn xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi, cơm thì ăn lúc nào chẳng được, ván cờ đặc sắc thì không phải lúc nào cũng có thể xem đâu, đi thôi.”

Một nhóm người rời khỏi hội trường, Hàn Tam Thiên lại đi cùng Thiên Xương Thịnh. Người nhà họ Tô không ai không dùng ánh mắt ngoan độc mà nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK