Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Rót cho tôi một ly nước

Sau khi Hàn Quân rời đi, Thắm Linh Dao ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Cô vừa lo lắng, vừa sợ hãi. Cô không nghĩ là khi Hàn Quân về nhà thì lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, cô cũng không thể hiểu nổi tại sao Hàn Tam Thiên lại đột nhiên trở thành như thế này.

Hàn Tam Thiên chịu đựng trong nhiều năm như vậy vì Tô Nghênh Hạ. Chẳng lẽ là chỉ vì không có được Tô Nghênh Hạ, nên anh thay lòng đổi dạ như vậy sao? Nếu anh là một người như vậy, tại sao phải đợi đến bây giờ bộc lộ rõ bản chất?

Với tư cách là một người bạn tốt của Tô Nghênh Hạ, Thẩm Linh Dao tin rằng mình có nghĩa vụ thuyết phục Tô Nghênh Hạ để tránh cho việc tình cảm của hai người họ đi đến sự kết thúc.

Cô lấy điện thoại ra bám số của Tô Nghênh Hạ.

“Nghênh Hạ, mối quan hệ của cậu với Hàn Tam Thiên dạo này thế nào rồi?” Thẩm Linh Dao hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Tô Nghênh Hạ lại thấy hơi buồn trong lòng, vì cô có thể cảm thấy rằng mình dường như đang dần rời xa Hàn Tam Thiên. Hơn nữa, lúc này Hàn Tam Thiên cũng đã rời đi. Theo cái nhìn của Tô Nghênh Hạ, thì có lẽ đây là anh cố tình, hy vọng là hai người họ có thể bình tĩnh lại.

“Tại sao cậu lại đột nhiên hỏi về điều này?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Thâm Linh Dao thở dài và nói: “Tớ không phải là sợ cậu để vuột mắt một người đàn ông tốt sao? Cậu nghĩ lại mà xem, Hàn Tam Thiên đã đối xử với cậu như thế nào trong nhiều năm. Anh ấy đã giúp cậu rất nhiều điều. Bây giờ có Thiên Linh Nhi tặng cho anh ấy xe thể thao, đây không phải rõ ràng là tình địch sao? “

Sự tồn tại của Thiên Linh Nhi làm cho Tô Nghênh Hạ cảm thấy rõ nguy cơ này. Rốt cuộc thì, cô là người con gái đến từ nhà họ Thiên, là người phụ nữ có rất nhiều người đàn ông trên toàn thành phố Thiên Vân theo đuổi, người phụ nữ mà nhiều người đàn ông muốn có được. Những người đang theo đuổi Thiên Linh Nhi có lẽ là đã chất đầy cửa Nhà họ Thiên rồi. Vậy mà một người như vậy lại tặng Hàn Tam Thiên một chiếc Lamborghini.

“Gần đây anh ấy đã rời khỏi thành phố Thiên Vân, tớ không biết khi nào anh ấy sẽ trở lại.” Tô Nghênh Hạ nói.

Rời khỏi thành phố Thiên Vân?

Vừa rồi anh mới đi từ nhà cô đi mà, tại sao đã đi rồi?

Hàn Tam Thiên sẽ không giở trò lừa bịp với Tô Nghênh Hạ mà đúng không.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Thắm Linh Dao quyết định sẽ nói với Tô Nghênh Hạ về những gì cô thấy liên quan đến Hàn Tam Thiên ngày hôm nay. Tất nhiên là việc này phải được giấu kỹ khi cô ấy về nhà.

“Anh ấy quay về rồi, hôm nay tớ đã thấy anh ấy. Tớ nghĩ là có thể anh ấy còn chưa bao giờ rời đi, mấy cái đó chỉ là để kiếm cớ mà thôi.” Thẩm Linh Dao nói.

“Anh ấy đã trở lại!” Tô Nghênh Hạ kinh ngạc nói. Trong mấy ngày này, khi Hàn Tam Thiên không ở đây, trong lòng cô luôn cảm thấy không yên, cứ như là đã xảy ra chuyện gì vậy. Nghe tin Hàn Tam Thiên đã quay trở lại, Tô Nghênh Hạ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cô đã có thể gặp anh khi anh đi làm về.

“Nghênh Hạ, nếu cậu là vợ của anh ấy, có một chuyện gì đó xảy ra, thì cậu hãy nghĩ mà xem, anh ấy là một người đàn ông trẻ và còn tràn đầy năng lượng.” Thẩm Linh Dao nói.

Tô Nghênh Hạ hiểu được nguyên tắc này, nhưng việc để cô thực hiện bước này là vô cùng khó khăn.

Ở Trung Quốc có câu thành ngữ “Tôn trọng nhau như khách”

để chỉ về mối quan hệ giữa hai vợ chồng. Anh và cô là duy trì điều đó trong suốt ba năm rồi. Cô lại còn là phụ nữ, sao cô có thể không biết xấu hỗổ là gì mà chủ động được?

“Cậu không biết anh ấy ngốc nghéch đến mức nào đâu.” Tô Nghênh Hạ nói một cách bắt lực. Cô chỉ là tỏ vẻ rụt rè một chút khi ở trên giường với Hàn Tam Thiên mà thôi. Cô không ngờ Hàn Tam Thiên lại nghiêm túc với điều này, khiến Tô Nghênh Hạ không nói nên lời.

“Sao lại thế?”, Thảm Linh Dao hỏi một cách nghỉ ngờ.

Tô Nghênh Hạ xấu hỗ không muốn nói, nhưng Thẩm Linh Dao là bạn tốt của cô. Cô vẫn là nên nói với Thảm Linh Dao về những chuyện này.

Thẩm Linh Dao trợn tròn mắt sau khi nghe điều đó, Hàn Tam Thiên cũng quá ngu ngốc rồi. Anh ấy thậm chí còn không thể nhìn thấy một ám hiệu rõ ràng như vậy? Việc này không thể đổ lỗi cho Tô Nghênh Hạ được.

“Anh ta đúng là đồ não heo.” Thẳm Linh Dao không nói nên lời.

“Tối nay, khi anh ấy về nhà, cậu phải đưa anh ấy vào phòng rồi cởi quần áo ra. Nếu anh ấy vẫn không thể hiểu được ám chỉ này thì đi chết đi là vừa.” Thẩm Linh Dao nói Tô Nghênh Hạ đã vô cùng sợ hãi trong mấy ngày này, khi Hàn Tam Thiên rời đi. Cô sợ rằng Hàn Tam Thiên sẽ rời xa cô mãi mãi. Cô không muốn lo lắng về vấn đề của tiểu thư ở Nhà họ Thiên kia. Hơn nữa, cô muốn tin vào Hàn Tam Thiên.

“Để tớ thử xem.”

Sau khi Hàn Quân bắt taxi đến khu biệt thự Đỉnh Vân, nhân viên bảo vệ gọi anh là Hàn Tam Thiên một cách kính trọng, khiến Hàn Quân rất bất ngờ.

Trong mắt Hàn Quân, Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân phải rất xui xẻo mới đúng, sao lại có người phụ nữ vui vẻ như thế này, lại còn được nhân viên bảo vệ tôn trọng. Sao một tên phế vật như nó lại có thể xông pha ở thành phố Thiên Vân được?

Lý do khiến nhân viên bảo vệ tôn trọng Hàn Tam Thiên là vì họ đều là người của Nhà họ Thiên, mối quan hệ giữa Nhà họ Thiên và Hàn Tam Thiên đương nhiên là không cần phải nói nữa rồi.

Sau khi đã đến khu biệt thự Đỉnh Vân, Hàn Quân gõ cửa. Lúc Hà Đình thấy Hàn Tam Thiên, bà mỉm cười và nói: “Cậu về rồi.”

Chắc đây là người giúp việc ở trong nhà – Hà Đình, Hàn Quân gật đầu nhẹ, không nói gì thêm.

Hà Đình nhướn mày, Hàn Tam Thiên bình thường giản dị và dễ gần. Tại sao hôm nay lại trông có vẻ kiêu ngạo. Không phải là mới chỉ ra ngoài có vài ngày thôi sao? Sao lại có thể thay đổi nhiều như vậy.

“Hàn Tam Thiên, cậu vẫn còn có mặt mũi để mà trở lại nhỉ. Ở ngoài chơi với bồ nhí chán rồi sao.” Tưởng Lam không kiếm được tiền từ Hàn Tam Thiên nên vô cùng ghét bỏ anh. Mấy ngày này, khi không thấy Hàn Tam Thiên, bà coi như được rửa mắt. Thế nhưng bà lại không nghĩ là anh sẽ trở lại sớm như vậy.

Hàn Quân cười lạnh lùng, đây mới là cách đối xử mà một đồ bỏ đi nên nhận. Qua ánh mắt của Tưởng Lam, Hàn Quân có thể cảm nhận được địa vị của Hàn Tam Thiên ở trong cái nhà này.

Em trai tội nghiệp của anh, hãy để cho anh trai của em giúp em lấy lại mặt mũi nhé.

“Đi rót tôi một ly nước đi.” Hàn Quân nói với Tưởng Lam.

Tưởng Lam kinh ngạc nhìn Hàn Quân. Bộ não của đứa con rễ này có bị chập mạch không vậy? Cũng dám ra lệnh cho bà cơ đấy!

“Hàn Tam Thiên, cậu mới đi ra ngoài được vài ngày, vậy mà bị bệnh thần kinh luôn rồi hả? Cậu có tư cách gì để mà ra lệnh cho tôi?”, Tưởng Lam nói một cách giận dữ.

Hàn Quân nhíu mày và đi đến trước mặt Tưởng Lam rồi nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Tôi không đủ tư cách gì để mà ra lệnh cho : bà? Bà nghĩ cái quái gì vậy, nhanh rót cho tôi một ly nước. Nêu làm tôi mắt hứng, cần thận bị tôi trở mặt đấy.”

Tưởng Lam tức giận đến mức không thể thở nỏi. Bà nghiến răng nói: “Hàn Tam Thiên, lá gan của cậu ngày càng lớn hơn rồi, lại còn dám trở mặt với tôi? Tốt, tôi cũng muốn xem cậu sẽ trở mặt như thế nào. Hôm nay, tôi ra lệnh cho cậu cút khỏi nơi này.

Bếp!

Tưởng Lam bị một cái tát vào mặt. Hàn Quân ngồi xuống ghế sofa một cách bình tĩnh và nói thật nhẹ nhàng: “Nếu bà cứ làm tôi khó chịu như thế này, thì tôi sẽ cho bà gãy tay gãy cổ luôn Á\vy„m đây.

Hàn Quân đến đây không phải để thay Hàn Tam Thiên chịu nhục. Kể cả là nếu anh sống ở thành phố Thiên Vân dưới thân phận của Hàn Tam Thiên, thì nhà họ Tô này cũng phải làm theo ý của anh. Cho nên anh cũng sẽ không khách khí với Tưởng Lam. hơn nữa, với loại người này Hàn Quân không coi ra gì.

Với địa vị của nhà họ Hàn ở thủ đô, sao anh lại cần phải để tâm đến nhà họ Tô ở thành phố Thiên Vân?

Tưởng Lam che mặt lại, vẻ mặt không thể tin được. Hàn Tam Thiên dám đánh bài!

Hà Đình ở bên cạnh cũng ngây ra. Tại sao Hàn Tam Thiên rời đi trong một khoảng thời gian, rồi lúc về lại trở nên cáu kỉnh như thế này, giống như là một con người khác vậy.

“Cậu… cậu dám đánh tôi?” Tưởng Lam giận dữ nói.

Hàn Quân quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Lam nói một cách khinh bỉ: “Đừng nghĩ là tôi sẽ để cho bắt nạt mọi lúc mọi nơi. Từ hôm nay, tôi sẽ là người chủ trong gia đình này. Bà tốt nhất là nên cư xử ngoan ngoãn một chút, nều không thì một ngày sẽ bị đánh ba lần. Bà cứ tự mình nghĩ kỹ đi”

“Ha ha, Hàn Tam Thiên mày…”

Bà còn chưa kịp nói xong, thì Hàn Quân đã đứng dậy, đá vào bụng của Tưởng Lam nói: “Bà không nghe thấy những gì tôi vừa nói à? Nhanh lên, đi rót cho tôi một ly nước.”

Tưởng Lam che bụng lại với khuôn mặt đau đớn, ngồi bệt xuống đất. Bà bị sợ hãi bởi khí thế của Hàn Tam Thiên đến mức không thể nói nỗi một lời nào.

Sao tên này lại dám bạo lực thế, không coi bà ra gì!

“Tôi không muốn nhắc lại những gì tôi đã nói lúc trước.” Hàn Quân nói một cách lạnh lùng, rồi lại ngồi xuống.

Hà Đình im như thóc, vội vã mang cho Hàn Quân một ly nước, nhưng lại bị Hàn Quân gạt đi.

“Tôi có bảo bà mang nước không? Bà không nghe thấy những gì tôi nói à, hay là đầu óc của bà có vấn đề gì đó?” Hàn Quân nói, nhìn chằm chằm vào Hà Đình một cách hung ác.

Hà Đình lùi lại vài bước trong sự sợ hãi. Bà cúi gập đầu xuống, sắc mặt trắng bệch.

Tưởng Lam chịu đựng cơn đau và rót cho Hàn Quân một ly nước. Mặc dù bà không biết tại sao Hàn Tam Thiên lại cáu kỉnh như vậy, nhưng chẳng lẽ nó vẫn có thể kiêu ngạo khi Tô Nghênh Hạ quay lại?

Lần này, tôi nhất định sẽ để Tô Nghênh Hạ ly dị cậu!

Một khi Tưởng Lam tôi còn ở nhà họ Tô, tuyệt đối sẽ không để cậu thích làm gì thì làm.

Lúc Tô Quốc Diệu trở về nhà, ông nghe được chuyện Tưởng Lam bị đánh thì đi tìm Hàn Quân để tranh luận phải trái, nhưng ông đã bị Hàn Quân đánh cho một cái mà không chút chần chừ.

Anh cũng không phải là Hàn Tam Thiên, sẽ không coi Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu như bố vợ và mẹ vợ của mình. Trong mắt Hàn Quân, hai người này cùng lắm cũng chỉ được coi là người mà thôi.

Sau giờ làm việc, Tô Nghênh Hạ trở về nhà. Khi thấy Hàn Tam Thiên đang ngồi trên ghế sofa, cô mỉm cười trong vô thức. Cuối cùng anh cũng đã trở về, trở về là tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK