Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 182

Vốn Hàn Tam Thiên định ở bên Tô Nghênh Hạ máy ngày rồi đi thẩm vấn Khang Lăng. Nhưng chứng kiến Tô Nghênh Hạ lần thứ hai thút thít nỉ non, đêm đó lăn lộn khó ngủ, hôm sau chạy bộ với Tô Nghênh Hạ xong thì đến hộp đêm Mordor.

Khang Lăng bị người ta dẫn ra khỏi hàm ngầm, bị thương không nhẹ mấy, nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên thì vẫn chưa đủ.

Khiến Tô Nghênh Hạ đau lòng khóc hai lần, cho dù có chết vẫn là Khang Lăng được lời.

Trong lòng Khang Lăng, gã cảm tháy chuyện này là hiểu lầm, vì vậy hiện tại được dẫn ra, chắc là muốn thả gã.

“Mặc đại ca, hiểu lầm đã rõ ràng rồi à? Em đã sớm nói anh bắt nhầm người mà.” Khang Lăng nói.

Hàn Tam Thiên không nói một lời, bước đến bên cạnh Khang Lăng, một quyền đắm vào mặt, siết chặt cổ gã, giọng nói tràn đầy lạnh lùng hỏi: “Mày đã làm gì Tô Nghênh Hạ?”

Khang Lăng còn chưa lấy lại tinh thần, cảm giác mình khó thở, mà Hàn Tam Thiên lại rất lạ mặt bèn hỏi: “Mày là ai2”

“Chồng Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên.” Hàn Tam Thiên cắn răng nói.

Hàn Tam Thiên?

Đó không phải kẻ bát lực kia à, sao anh lại tới đây.

“Thả tao ra, đây là địa bàn của anh Mặc, mày có tư cách gì ở đây đánh tao, mẹ nó mày biết tao là ai không?” Khang Lăng tức giận hỏi.

“Mày, chính là một tên phế vật.” Vừa dút lời, Hàn Tam Thiên nâng đầu gối lên, thúc vào bụng Khang Lăng.

Khang Lăng đau đến mức cả người cong lại, giống như con tôm luộc chín.

Buông cổ Khang Lăng ra, Hàn Tam Thiên từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Tao hỏi lại lần cuối, rốt cuộc mày đã làm gì Tô Nghênh Hạ.”

Khang Lăng há mồm thở dốc, dùng điều đó để giảm bớt đau đớn của mình.

“Hàn Tam Thiên, ông chỉ muốn giúp mày nếm thử mùi vị của con đàn bà đó một lần mà thôi, nhiều năm qua mày không chạm vào nó, tao giúp mày một cái, mày nên cảm ơn tao mới phải.” Khang Lăng nói.

Mặc Dương đứng bên cạnh đỡ trán, thứ không biết sống chết này, làm sao sống được đến hiện tại? Vậy mà còn dám nói với với Hàn Tam Thiên, không phải muốn chết hả?

Ấn tượng phế vật của lúc của Khang Lăng về Hàn Tam Thiên quá sâu. Vì vậy lúc này Hàn Tam Thiên xuất hiện gã căn bản không thể liên tưởng được giữa Hàn Tam Thiên và Mặc Dương có quan hệ gì, gã cũng không cảm thấy Hàn Tam Thiên dám làm gì mình.

Nghe Khang Lăng nói, Hàn Tam Thiên nổi giận, thảo nào Tô Nghênh Hạ lại khóc dữ dội như vậy, thằng này vậy mà muốn nhúng chàm Tô Nghênh Hạ!

“Chuyện này, có liên quan đến Tô Hải Siêu hay không?”

Hàn Tam Thiên lạnh giọng hỏi, lần trước Tô Hải Siêu đã làm chuyện tương tự, nếu lần này vẫn là Hải Siêu âm thằm sắp xếp, đừng nói Tô Hải Siêu, cả nhà họ Tô Hàn Tam Thiên cũng sẽ không bỏ qua.

Đau đớn của Khang Lăng giảm bớt một chút, gã ngồi dưới đất, trên mặt không có lo lắng, ngược lại lộ vẻ vui vẻ, nói: “Mày có biết con đàn bà của mày đã làm sai chuyện gì không? Tao chỉ yêu cầu nó ngủ với tao mà thôi, nó dám dội nước trà vào mặt tao. Tao nhắc nhở mày một câu, về nhà hãy khuyên nó, nếu không ngoan ngoãn thỏa mãn yêu cầu của tao, không có nhà máy và cửa hàng tư nhân nào.

ở thành phó Thiên Vân sẽ hợp tác với nhà họ Tô đâu. Đến lúc đó không chỉ nó xong đời, sau này mày cả cơm chùa cũng không có mà ăn.”

Trong mắt Khang Lăng, bây giờ gã đã nắm mạch máu của nhà họ Tô, sinh tử của nhà họ Tô nằm trong tay gã, Hàn Tam Thiên dám làm gì gã chứ?

“Nói vậy, không liên quan tới Tô Hải Siêu?” Hàn Tam Thiên hỏi.

“Liên quan gì tới anh ta, bà cụ Tô vừa chết, tao chẳng thèm nể mặt đứa nào cả.” Khang Lăng khinh thường nói, gã đã chờ ngày này rất lâu rồi, bà cụ ÿ việc trước kia từng giúp gã mà không ít lần vơ vét lợi ích của gã. Bây giờ đã đến lúc gã vét của nhà họ Tô một khoản, hơn nữa gã tin sớm muộn gì nhà họ Tô cũng sẽ thỏa hiệp, dự án phía tây liên quan đến sinh tử của nhà họ Tô, nhà họ Tô có thể mạnh miệng tới khi nào.

“Mặc Dương.” Hàn Tam Thiên kêu.

Mặc Dương tiến đến bên cạnh anh, hỏi: “Định xử lý thế nào.”

Nghe thấy đối thoại đơn giản của hai người, lúc này Kháng Lăng mới lộ vẻ mặt hoảng sợ. Rất hiển nhiên Mặc Dương phải nghe lời Hàn Tam Thiên.

“Giết.” Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương thương hại nhìn thoáng qua Khang Lăng, nói: “Được, việc này giao cho tôi, đảm bảo sạch sẽ.”

Khang Lăng giật nảy mình, chẳng bận tâm tuy cứu sao Mặc Dương lại xem lời Hàn Tam Thiên nói như mệnh lệnh.

Gã có thể xem thường Hàn Tam Thiên, nhưng tuyệt đối sẽ không xem thường Mặc Dương.

Mặc Dương muốn giết gã, gã còn có đường sống sao?

“Mặc đại ca, Mặc đại ca, anh không thể giết em.” Khang Lăng hốt hoảng nói.

“Khang Lăng, tao rất muốn biết, tại sao mày sống được đến hiện tại.” Mặc Dương nói.

“Mặc đại ca, em cho anh tiền, chỉ cần anh thả em đi, muốn bao nhiêu cũng được, em sắp lừa được của nhà họ Tô một vố rồi, tất cả đều cho anh, cho anh hết, có được không?” Khang Lăng nói.

Khang Lăng có thể ngu đến mức này, Mặc Dương thật sự chưa từng thấy, mặc dù nhà họ Tô với Hàn Tam Thiên mà nói cũng không quan trọng, nhưng người gã làm khó là Tô Nghênh Hạ, là vợ của Hàn Tam Thiên.

“Vì để mày chết được nhắm mắt một chút, nói thật cho mày biết vậy, vị này, là đại ca của tao, mày đắc tội cậu ấy, còn có thể có đường sống hả?” Mặc Dương vừa cười vừa nói.

“Đại… đại ca!” Khang Lăng không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên, sao lại thế, sao anh lại là đại ca của Mặc Dương.

Đó là Hàn Tam Thiên, là kẻ bát lực của nhà họ Tô mà!

“Mặc đại ca, anh đừng nói giỡn với em nữa, nó là thằng bất lực, sao có thể là đại ca của anh được. Em biết anh đang đùa với em, muốn bao nhiêu tiền, anh cứ việc mở: miệng, nhát định em sẽ thỏa mãn anh.” Khang Lăng nói.

“Haiz.” Mặc Dương thở dài, tuy rằng tiền có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng chỉ duy nhất không giải quyết được Hàn Tam Thiên.

Với anh mà nói, e rằng tiền là thứ vô nghĩa nhất trên thế giới này nhỉ?

“Mày chết cũng không oan.” Mặc Dương cười bảo.

Khang Lăng thấy thái độ Mặc Dương kiên định như vậy thì dời mắt sang Hàn Tam Thiên, mặc dù không thể hiểu nồi tại sao thằng bắt lực Hàn Tam Thiên này lại là đại ca của Mặc Dương, nhưng Khang Lăng biết, chỉ có lời Hàn Tam Thiên mới có thể giúp gã khỏi phải chết.

“Hàn Tam Thiên, tôi sai rồi, tôi sẽ không làm khó nhà họ Tô nữa, anh tha cho tôi đi, sau này nhất định tôi sẽ hợp tác với nhà họ Tô đàng hoàng.” Khang Lăng quỳ xuông đất nói.

“Tôi còn phải về nhà với vợ, đi trước đây.” Hàn Tam Thiên không thèm liếc nhìn Khang Lăng, nói xong thì rời khỏi.

Mặc Dương dõi theo Hàn Tam Thiên rời khỏi phòng xong, trong lòng không khỏi nghĩ tới người phụ nữ của mình.

Nhớ năm đó, ông vì bảo vệ cô ấy mới phải thoái ẩn giang hồ, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ như ông nghĩ, trải qua cuộc sống yên bình, thế nhưng quay đầu nhìn lại ông mới biết mình đã sai lầm bao nhiêu.

Bây giờ nhìn Hàn Tam Thiên càng khiến Mặc Dương nhận thức được lựa chọn của mình ngu xuẫn cỡ nào.

Muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, chỉ có sức mạnh mới có thể làm được, mà hiện tại Hàn Tam Thiên đã làm được.

“Mấy ngày ngắn ngủi, nhà họ Khang cũng xong đời rồi, tính cả nhà họ Tạ, đây đã là gia tộc thứ hai rồi, không biết còn có bao nhiêu người không có mắt đánh vào tường đồng vách sắt này nữa đây.” Mặc Dương lầm bằm lầu bầu nói.

Tuy rằng ông không ra tay giúp đỡ Lưu Kỳ, nhưng con chó điên này gần như dốc hết gia sản đối phó Tạ Cẩn Ngôn, bây giờ nhà họ Tạ đã hoàn toàn sụp đổ, tạo nên động tĩnh không nhỏ ở thành phó Thiên Vân.

Nghe thấy Mặc Dương nói, Khang Lăng càng không dám tin, tình hình nhà họ Tạ, chẳng lẽ cũng có liên quan đến Hàn Tam Thiên?

Ngay cả nhà họ Tạ cũng bị xui xẻo, ông chủ một nhà xưởng như gã thì được cái gì?

“Mặc đại ca, em thật sự không còn cơ hội sao?” Khang Lăng tuyệt vọng nhìn Mặc Dương hỏi.

Mặc Dương không trả lời vấn đề này mà dùng hành động thực tế nói cho gã biết.

“Lâm Dũng, làm sạch sẽ một chút.”

Rời khỏi Mordor, Hàn Tam Thiên không có ở chỗ khác chậm trễ thời gian mà về thẳng biệt thự sườn núi, Tô Nghênh Hạ đang nhỏ cỏ trong vườn hoa, có thể thấy sau khi vứt công việc đi, cô cũng rất nhàm chán.

“Bất động sản Nhược Thủy sẽ ngừng hợp tác với nhà họ Tô, ngân hàng cũng sẽ gây áp lực cho nhà họ Tô, nếu em không nỡ bỏ công ty này có thể tự mình làm chủ tịch.” Hàn Tam Thiên bước đến bên cạnh nói với Tô Nghênh Hạ.

“Nếu không có anh, có phải em không làm được gì cả không?” Tô Nghênh Hạ quay đầu, đột nhiên hỏi Hàn Tam Thiên.

Hầu Tử sững sờ, anh không biết sao đột nhiên Tô Nghênh Hạ lại nói vậy.

Tuy rằng thật sự anh giúp Tô Nghênh Hạ rất nhiều, nhưng trong đó cũng có rất nhiều công lao của Tô Nghênh Hạ, vai trò của Hàn Tam Thiên chỉ là bắt cầu ở giữa mà thôi, dự án phía tây phát triển đến nay đều do một tay Tô Nghênh Hạ xử lý.

“Dĩ nhiên là không.” Hàn Tam Thiên quả quyết trả lời, không thể bởi vì anh giúp đỡ một chút mà che lắp sự có gắng của Tô Nghênh Hạ.

“Nếu em ở nhà giúp chồng dạy con, anh cảm thấy thế nào?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK