Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 514:

 

Lúc Thanh Vân nhìn thấy Hàn Tam Thiên, nước mắt nước mũi ngay lập tức chảy ròng. Anh ta đứng ngay cửa trại tạm giam, ôm lấy chân của Hàn Tam Thiên khóc rồng, khiên cho máy nhân việc công chức nhìn thấy đều sửng sốt không thôi, trong lòng nghĩ tên này không phải là bị điên rồi chứ.

 

“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Anh không biết tôi đã chịu bao nhiêu âm ức ở đây đâu, suýt chút nữa đã bị cưỡng bức luôn đó.” Thanh Vân lau nước mắt, dáng vẻ vô vùng thương tâm tuyệt vọng.

 

“Bị người ta cưỡng bức cũng là đáng đời.

 

Chuyện mà anh làm, cho dù là mấy người trong phòng giam cũng cảm thấy chướng mắt nữa là.” Hàn Tam Thiên nói với vẻ khinh bỉ. Trong trại tạm giam và nhà tù tuy đều là phạm nhân, nhưng cũng có chia ra cấp độ, loại tội phạm vô sỉ như Thanh Vân, ở trong đó bị người ta khinh thường, ức hiếp cũng là chuyện bình thường.

 

“Anh, tôi thật sự không hề làm mấy chuyện đó, tôi bị oan. Là bọn họ chủ động quyền rũ tôi, nhưng thấy tôi không có tiền, lại bị tôi chiếm không ít chỗ hời nên mới không cam lòng, quay ngược lại cắn tôi một cái.” Thanh Vân bất lực vừa khóc lóc vừa kể lễ.

 

“Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí đâu? Anh cho rằng bản thân là nam thần tuyệt thế, phụ nữ ai cũng phải nhớ nhung anh sao?” Hàn Tam Thiên nói.

 

Thanh Vân thở dài một hơi, nói: “Anh à, nếu tôi có khuôn mặt giống như anh, chắc chắn sẽ trái ôm phải ấp mà không cần tốn một chút sức nào. Sự chênh lệch giữa anh và tôi chỉ kém một hệ ngân hà thôi.”

 

Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ mỉm cười. Trình độ nịnh hót của tên này đã tăng lên vượt bậc, xem ra ở trong đó đã khom lưng uốn gối với người ta không ít đâu.

 

“Dựa vào bản lĩnh của anh, lẽ nào có người còn bắt nạt được anh sao?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

 

Biểu cảm của Thanh Vân không có chút sơ hở, anh ta không hề do dự nói: “Anh à, dựa vào bản lĩnh của tôi tất nhiên là không thể tìm ra địch thủ ở trong đó. Có điều đám người này có nhiều chiêu âm hiểm lắm, hơn nữa còn chơi hội đồng, một mình tôi sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ? Nhưng mà anh yên tâm, tôi không làm anh mắt mặt đâu, những nắm đắm tôi từng phải chịu, tôi đều trả lại hết rồi.”

 

“Liên quan gì đến tôi, đừng có chuyện gì cũng đổ lên người tôi. Sau này nếu anh còn làm ra loại chuyện này nữa thì cút khỏi thành phố Thiên Vân đi. Đừng nói là anh có quen biết với tôi.” Hàn Tam Thiên cảnh cáo.

 

“Không đâu không đâu. Bây giờ tôi ngoan ngoãn lắm luôn ấy. Nếu có ai nhào vào vòng tay của tôi, tôi nhất định sẽ tìm hiểu rõ mục đích của mấy người phụ nữ đó trước rồi mới xuống tay.” Trong lòng Thanh Vân vẫn còn sợ hãi.

 

Sau khi Hàn Tai Thiên và Tữ8BEñ Vân rời đi không lâu, lại có một người đi ra từ trong trại tạm giam. Người đó vừa mới đi ra đã gọi điện thoại cho Mặc Dương.

 

“Mặc đại ca, khoảng thời gian anh ta ở trong đây không xảy ra chuyện gì đặc biệt hết. Mỗi ngày đều bị đánh, cũng không thây anh ta đánh trả, chắc là không có vần đề gì.”

 

“Được rồi, tiền đã chuyển vào thẻ của anh rồi, đưa vợ của anh đi chữa bệnh đi. Có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với tôi.” Mặc Dương nói.

 

“Cảm ơn Mặc đại ca, sau này Mặc đại ca có yêu cầu gì, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng làm.”

 

Sau khi Hàn Tam Thiên đưa Thanh Vân quay về phòng trọ, anh đi tới hộp đêm Mordor.

 

“Thế nào? Hàn Tam Thiên hỏi Mặc Dương.

 

“Ngoại trừ hằng ngày đều bị đánh ra thì không có gì đặc biệt.” Mặc Dương bắt đắc dĩ nhún vai, từ sau khi Hàn Tam Thiên biết Sẽ…

 

chuyện Thanh Wãñ bị bắt vào phòng tạm giam, đã lập tức bảo ông phái người trà trộn vào trong đó, quan sát tình hình của Thanh Vân, chỉ đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.

 

Hàn Tam Thiên làm chuyện này, chỉ là một phép thử đơn giản, không ngờ Thanh Vân sẽ dễ dàng bại lộ như vậy, thế nên trong lòng anh cũng không thất vọng gì máy, chỉ nói: “Che giấu càng sâu, càng chứng minh anh ta không hề đơn giản.”

 

“Nếu đã cảm thấy anh ta nguy hiểm thì giết luôn không phải là được rồi sao? Sao phải phiền phức như thế làm gì?” Mặc mẽ…Dương thắc mắc.

 

“Có lẽ từ trên người anh ta, tôi có thể biết được một vài chuyện. Nếu anh ta đã cố ý tiếp cận tôi, chắc chắn là có mục đích gì đó, đương nhiên là không thể giết rồi.”

 

Hàn Tam Thiên nói, anh đang cân nhắc đến nhà họ Hàn ở Thủ Đô. Bởi vì nhà họ Hàn ở Thủ Đô còn có một kẻ thù mà anh không biết rõ, Thi Tinh cũng đã từng nhắc đến. Năm đó sự xuất hiện của vị đạo sĩ kia rất có thể là do đối thủ sắp xếp vào, Hàn Tam Thiên nhất định phải điều tra rõ chuyện này, bởi vì nó rất có thể sẽ liên quan đến Hàn Thiên Dưỡng.

 

Thật ra ngay iIÚể đầu Hàn Tam Thiên đã cảm thấy Thanh Vân đang cố ý tiếp cận mình. Giác quan thứ sáu của anh cảm thấy có lẽ Thanh Vân có liên quan đến kẻ thù còn ẩn mình trong bóng tối kia. Hơn nữa thân phận đạo sĩ mà Thanh Vân giả vờ kia cũng vô cùng mẫn cảm, thậm chí Hàn Tam Thiên còn cảm thấy vị đạo sĩ năm đó cũng có liên quan đến Thanh Vân.

 

Đối với quyết định của Hàn Tam Thiên, Mặc Dương trước nay đều không nhúng tay vào, bởi vì ông tin tưởng năng lực làm việc của Hàn Tam Thiên. Chẳng qua bây giờ có một chuyện khiến ông vô cùng lo lăng.

 

“Tam Thiên, tôi nghe nói bây giờ có không ít người ngo ngoe rục rịch, muốn theo đuổi em dâu. Chuyện này cậu phải nghĩ cách giải quyết đi, cả đời này Mặc Dương tôi chỉ nhận mình cô ấy là em dâu thôi.”

 

Mặc Dương nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK