Chương 160: Cô gái váy hồng.
“Mấy người nói anh chàng khoác lác này từ đâu ra vậy?”
“Ai biết đâu, nhìn như thằng nhà quê như này, chắc đang ảo tưởng đó.”
“Mấy người nói thử xem, Chung Lương sẽ xử lý Đường Long như thế nào?”
“Còn như thế nào nữa, chẳng phải xử lý qua loa là xong rồi sao, Đường Long đâu có thể bị đuổi việc vì Trương Linh Hoa.”
Mấy người cười đùa bàn tán xôn xao, cho tới khi Đường Long với gương mặt xám xịt ra khỏi phòng Chung Lương, bọn họ mới cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chuyện gì vậy nhỉ, nhìn Đường Long thế kia chắc bị đuổi việc rồi.”
“Sao thế được, anh ta mà bị đuổi việc, chẳng có ai dám động tới Trương Linh Hoa đâu.”
“Mẹ nó, tôi đi hỏi thăm một chút.”
Người nào đó đi tới chỗ Đường Long, ngại ngùng hỏi: “Đường Long, thế nào, anh Chung đuổi việc Trương Linh Hoa rồi sao?”
Đường Long đã rơi vào cảm giác tuyệt vọng, người như cái xác không hồn, không có tinh thần đẩy người trước mặt rồi về văn phòng của mình.
Cửa văn phòng không đóng, những người xem náo nhiệt thấy rõ Đường Long thu dọn đồ đạc của mình.
“Mẹ, không phải chứ, Đường Long bị đuôi rồi!”
“Trời, người trẻ tuổi vừa nãy là ai, cậu ta nói đuổi là đuổi được luôn.”
“Xong rồi, xong rồi, trước kia tôi cũng gây sự với Trương Linh : Hoa, làm sao bây giờ, tôi không muốn bị đuổi.”
Những lời này vừa được nói ra khiến cả đám hoảng hốt, bởi vì họ dù ít hay nhiều cũng gây sự với Trương Linh Hoa, đến nỗi coi đó là niềm vui, mỗi ngày đều chuẩn bị tiết mục để trình diễn.
Từ ngày Trương Thiên Tâm đến công ty, bọn họ đã chuyển hướng sang Trương Thiên Tâm, coi cậu ta là đồ chơi mới, vui vẻ thì chọc khóe hai ba câu, không vui thì coi Trương Thiên Tâm như bao cát đề trút giận.
Mà hiện giờ, Đường Long đã bị đuôi việc, không biết kết cục gì đang đợi chờ họ.
“Về sau ai dám gây chuyện với Trương Linh Hoa, vậy chuẩn bị tâm lý giống Đường Long đi.” Lúc này, giọng nói của Chung Lương cất lên từ đằng sau.
Cả đám run rẫy xoay lại, ớn lạnh cả người.
“Anh Chung, anh cứ yên tâm, sẽ không có chuyện ngày xảy ra nữa đâu.”
“Chúng tôi sẽ đối xử tốt với Trương Thiên Tâm, sẽ chăm sóc cậu nhóc.”
“Thực ra nhóc này rất đáng thương, trước kia chúng tôi xử sự hơi quá đáng, chúng tôi nhất định kiểm điểm lại.”
Trong thời điểm mọi người nhận sai, Phạm Tuyết cực kì rối bời, bởi chuyện này do cô ta khơi mào, tuy Đường Long đứng sau sai khiến, nhưng cô không thoát khỏi liên quan.
Lúc trước cô bỏ việc mà không lo lắng gì, bởi vì cô ta cảm thấy mình có thể dựa vào Đường Long, nhưng giờ Đường Long đã bị đuổi, cô đâu thể lừa gạt được gì.
“Phạm Tuyết, cô khiến tôi cực kì thất vọng, đi đi.” Chung Lương nói xong rồi quay về văn phòng của mình.
Mặt Phạm Tuyết trắng cắt không còn giọt máu, chưa lầy được cái gì, lại bỏ việc nữa, chuyện này đối với cô chính là sự đả kích trí mạng.
Thẻ tín dụng đã hết tiền từ lâu, giờ thất nghiệp lấy gì mà sống đây?
Mấy người nịnh hót lúc trước không dám nói đỡ cho Phạm Tuyết, dù cô ta có xinh đẹp, nhưng có tiền mới có tất cả, vì cô ta mà mắt việc không đáng chút nào.
Lúc này tại cửa lớn của bất động sản Nhược Thủy, Tô Hải Siêu chặn đường Hàn Tam Thiên.
“Tên vô dụng, cậu gây chuyện với ai ở bất động sản Nhược Thủy à? Cậu không biết nhà họ Tô đang hợp tác với bất động sản Nhược Thủy sao, cố ý gây phiền phức cho tôi?” Tô Hải Siêu kiêu căng ngạo mạn nói với Hàn Tam Thiên.
Hiện giờ anh ta đã là chủ tịch, trong tình huống không rõ thân phận của Hàn Tam Thiên, hoàn toàn có quyền kiêu ngạo, dù sao Tô Nghênh Hạ chỉ là cắp dưới của anh ta.
Hơn nữa giờ anh ta đã có quan hệ tốt với Chung Lương, có thể nắm trong tay dự án tại phía tây, khi đó anh ta không cần cho Tô Nghênh Hạ mặt mũi nữa.
Đương nhiên, mọi việc do Tô Hải Siêu tự nghĩ mà thôi.
“Tôi có thể gây chuyện với ai.” Hàn Tam Thiên nói.
“Cũng đúng.” Tô Hải Siêu gật đầu cười nhạo, nói: “Lấy năng lực của cậu, cũng chẳng gây chuyện nổi với mấy ông lớn bà lớn, ai để mắt tới thằng vô dụng như cậu chứ.”
“Anh đã biết rồi còn ở đây chờ tôi chắc cũng có chuyện phải rồi.” Hàn Tam Thiên hỏi.
Tô Hải Siêu cười, nói: “Máy ngày nữa là ngày họp dòng họ, tôi Sợ cậu quên nên tới nhắc.”
Hàn Tam Thiên thấy ngoài ý muốn, nói: “Không ngờ anh tự mình mời tôi, tôi nên cảm ơn một chút chứ nhỉ.”
Tô Hải Siêu đắc ý ngắng đầu, nói: “Nếu cậu muốn cảm ơn tôi cũng không phải không thẻ, tôi giò là chủ tịch nhà họ Tô, loại người như cậu chẳng đáng để tôi so đo, tôi cho mày một cơ hội thể hiện đó.”
Tô Hải Siêu thực sự muốn mời Hàn Tam Thiên?
Đương nhiên không phải, anh ta đã bàn với Tô Diệc Hàm, không cho Hàn Tam Thiên tham gia ngày họp dòng họ, sở dĩ anh ta nói như thế vì muốn đuổi Hàn Tam Thiên đi sau khi anh tới.
Anh rất vui khi tận hưởng cảm giác đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, đặc biệt khi người đó là Hàn Tam Thiên, anh ta càng thấy vui vẻ.
Giẫm đạp lên tôn nghiêm Hàn Tam Thiên, đạp Hàn Tam Thiên xuống dưới đất là chuyện Tô Hải Siêu không bao giờ chán, ai bảo Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng?
Hơn nữa ba lần bị đánh khiến Tô Hải Siêu không quên được Á: ˆ & môi hận này.
“Được, nếu đã vậy tôi phải tới xem trò hay rồi.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Cậu đến sớm một chút.” Tô Hải Siêu cười nói.
Tô Hải Siêu lên xe, nhìn bóng dáng Hàn Tam Thiên khuất dần thì cười nhạo trong lòng: “Đồ ngu, mày nghĩ tao sẽ cho mày vào cửa sao? Đến lúc đó để đám họ hàng nhìn mày như con khỉ làm trò cho người ta xem.”
Hàn Tam Thiên làm một chuyến tới bệnh viện, xác nhận Trương Thiên Tâm không có việc gì mới rời đi.
Trong lúc Trương Linh Hoa cảm ơn rối rít, thì Hàn Tam Thiên đã thanh toán xong tiền khám, bởi vì anh chỉ có thể bồi thường Trương Linh Hoa qua cách này, nếu không để Trương Linh Hoa nói xong, bà nhất định thấy không thoải mái.
Đến nỗi chuyện đi làm tiếp Hàn Tam Thiên cũng làm công tác động viên tư tưởng chỉ bà, để bà không lo lắng, sau này không ai dám bắt nạt Trưởng Thiên Tâm nữa.
Anh đi dạo ở trên đường, không phải đón Tô Nghênh Hạ tan tầm nên anh rất chán, không có hứng làm gì, đang tính tới Ma Đô thì có một người vỗ một cái sau lưng anh.
“Hàn Tam Thiên, anh đi đâu lâu vậy.” Thiên Linh Nhi đang dạo phố cùng bạn, tình cờ gặp Hàn Tam Thiên khiến cô phấn khởi không thôi, nhanh chân kéo bạn mình tới chỗ Hàn Tam Thiên.
Người bạn kia mặc chiếc váy hồng nhạt, tuy không đẹp bằng Thiên Linh Nhi, nhưng dáng người cực chuẩn, khiến Hàn Tam Thiên không nhìn được nhìn nhiều lần.
“Anh nhìn đi đâu đó? Anh tin em chọc mắt anh không.” Thiên Linh Nhi chống nạnh, cố ý ưỡn ngực với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười khổ, không nhìn nữa rồi nói với Thiên Linh Nhi: “Muốn chọc mắt tôi cũng phải xem mình có bản lĩnh không đã.”
Thiên Linh Nhi nhớ tới ngày Hàn Tam Thiên một quyền đánh ngất người của La Bân, lập tức như bong bóng xì hơi.
“Anh có biết đàn ông nên lịch lãm với người đẹp hay không vậy.” Thiên Linh Nhi nói.
“Người đẹp?” Hàn Tam Thiên nhìn xung quanh, tò mò nói: “Người đẹp ở đâu?”
Thiên Linh Nhi tức tới bốc khói, nghiến răng nghiền lợi, một người đẹp như vậy trước mắt anh, anh không nhìn thấy sao?
“Hàn Tam Thiên, anh nhất định phải chọc tức em mới được sao?” Thiên Linh Nhi trầm giọng, nghiến răng nghiền lợi nói.
Tạ Ngữ Phù biết người này chính là Hàn Tam Thiên nổi tiếng vô dụng tại Thiên Vân, nên không thấy hảo cảm với Hàn Tam Thiên cho lắm. Cô ta cũng không hiểu vì sao Thiên Linh Nhi lại chào hỏi với người này, cậu ấy không sợ mắt mặt tiểu thư nhà họ Thiên sao?
Nhưng cô ta là bạn thân của Thiên Linh Nhi, không dám nói bậy bạ, bởi vì nhà họ Tạ đang hợp tác với nhà họ Thiên và bên đó chiếm vị thế chủ đạo. Nên dù hai người có quan hệ bạn bè nhưng vẫn tồn tại mối quan hệ lợi ích.
“Linh Nhi, nóng quá, chúng ta tìm quán nào uống nước đi.” Tạ Ngữ Phù nói, thực ra cô ta muốn tách Hàn Tam Thiên sớm một chút, đỡ phải bị người ta dị nghị khi ở với kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên, anh mời em uống trà sữa đi, yêu cầu này không quá đó chứ?” Thiên Linh Nhi nói.
Hàn Tam Thiên nhìn đồng hồ, đúng lúc anh không tính đi đâu, nhưng ngay khi anh tính trả lời thì Tạ Ngữ Phù chen vào: “Hai ta đi thôi.”
Hàn Tam Thiên cười cười, anh thấy sự chán ghét trong ánh mắt Tạ Ngữ Phù, hiển nhiên cô gái mặc váy hồng này không thích anh.
“Nếu vậy tôi không đi đâu.” Hàn Tam Thiên cười trừ.
Lúc này, Thiên Linh Nhi bát mãn nhìn Tạ Ngữ Phù.