Chương 198 Lời Đường Tông nói khiến nhà họ Tưởng cảm thấy kì lạ, lúc trước Hàn Tam Thiên nói muốn chiêu đãi khách quý, giờ lại thành Đường Tông chiêu đãi là sao?
Chẳng lẽ Hàn Tam Thiên đang nói phét?
Khi ý tưởng này hiện lên trong tâm trí mỗi người nhà họ Tưởng thì bọn họ mở nụ cười đều. Có thể tháy lời nói phét Hàn Tam Thiên bị vạch trần là chuyện cực kì vui vẻ.
Ngay cả Tưởng Hoành cũng nghĩ thế, tuy hôm nay ông ta không thể đến khách sạn Tông Hoàng ăn cơm, nhưng có thể nhìn thấy Hàn Tam Thiên mắt mặt thì cũng không tệ.
“Ngài Hàn, xin lỗi, tôi tới chậm.” Đường Tông tới cạnh Hàn Tam Thiên, cúi người xin lỗi.
Nhà họ Tường như sét đánh ngang tai.
Sao có thể!
Đường Tông lại xin lỗi Hàn Tam Thiên.
Liễu Trí Kiệt bị cảnh tượng này dọa suýt nữa hồn phi phách tán.
Tuy lúc trước gã phỏng đoán Hàn Tam Thiên không đơn giản, nhưng không ngờ Đường Tông cũng phải xin lỗi anh!
Hơn nữa Đường Tông còn cúi người, rõ ràng thể hiện anh ta có địa vị thấp hơn Hàn Tam Thiên.
Sao có thể Sao có thể như vậy được!
Trong đôi mắt trợn trừng của Liễu Trí Kiệt ánh lên một cái gì đó không tưởng tượng nỗi, thằng ở rẻ nhà họ Tô, người mà ai cũng biết là kẻ vô dụng, là người không đáng một đồng bị Tưởng Uyễn bỡn cọt, lại có thể được Đường Tông cúi người xin lỗi.
*Xong rồi, xong rồi.” Liễu Trí Kiệt không cầm nổi lòng. Gã không biết Hàn Tam Thiên có thân phận như thế nào, nhưng nhìn từ thái độ của Đường Tông đã đủ nói rõ, người này không phải là người dễ động tới.
Mà hiện giờ, nhà họ Tưởng đã khiến Hàn Tam Thiên khó chịu, gã lại nói bóng nói gió giúp thêm, néu Hàn Tam Thiên không tha cho gã vậy sự nghiệp mới gây dựng của gã sẽ bị hủy hoại.
Không được!
Gã cực khổ thành lập công như vậy, sao có thể để bị hủy như thế!
Nếu không có công ty, mọi mộng đẹp đều hóa thành bọt nước, Liễu Trí Kiệt không chấp nhận được.
Liễu Trí Kiệt ba bước chạy tới trước mặt Hàn Tam Thiên, quỳ phịch xuống đất rồi nói: “Ngài Hàn, chuyện nhà họ Tưởng không liên quan gì tới tôi, tôi vừa chia tay với Tưởng Uyễn rồi, xin ngài đừng vì chuyện nhà họ Tưởng khiến tôi liên lụy.”
Việc Liễu Trí Kiệt quỳ xuống, như một quả bom từ trên trời rơi xuống khiến nhà họ Tưởng chưa kịp lấy lại tinh thần lại thêm một lần khiếp sợ.
Trong lòng nhà họ Tưởng, Liễu Trí Kiệt là người ưu tú không ai sánh được, thậm chí Tưởng Hoành còn muốn nhờ cậy Liễu Trí Kiệt giúp nhà họ Tưởng nở mày nở mặt với xã hội? Nhưng hiện giờ, gã lại quỳ xuống xin Hàn Tam Thiên tha thứ!
Rốt cuộc chuyện này như thế nào!
Tưởng Hoành không hiểu, kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên sao lại được Đường Tông đối xử như khách quý.
Những thứ này chẳng lẽ chỉ là một màn kịch?
Sao có việc Đường Tông diễn kịch với kẻ vô dụng được!
*Liễu Trí Kiệt, anh cái gì, em đồng ý chia tay bao giờ?”
Sau khi Tưởng Uyên lấy lại tinh thần, thì hét lên với Liễu Trí Kiệt.
Liễu Trí Kiệt quỳ dưới đất mặt mày u ám nhìn Tưởng Uyễn, nghiền răng nghiền lợi nói: “Nếu không phải vì máy.
người khinh thường người khác, tôi sao làm mắt lòng người Hàn. Con đĩ kia, mẹ nó mày đừng hại tao, giờ tao với mày không có quan hệ gì cả.”
Khinh người.
Từ trước tới nay nhà họ Tưởng xác thực khinh thường Hàn Tam Thiên, nhưng ai có thể tin Hàn Tam Thiên lợi hại như vậy đâu?
“Mấy người xem thường Hàn Tam Thiên?” Đường Tông bật cười: “Ngay cả tôi cũng coi ngài Hàn là khách quý, mấy kẻ vô dụng như các người có tư cách gì xem thường ngài Hàn?”
Câu xin lỗi khiến cả nhà họ Tưởng tâm như tro tàn, câu sau Đường Tông đã xác nhận lại khiến chút ảo tưởng may mắn cũng biến mắt.
Sắc mặt Tưởng Hoành trắng bệch nhìn Hàn Tam Thiên, ông không muốn tin tưởng cũng không được, hơn nữa ông hiểu rõ, Tô Nghênh Hạ không có năng lực làm chuyện này.
Nhà họ Tô phát triển không tệ tại Thiên Vân, nhưng dù sao nơi này vẫn là huyện Bân, không có lý do nào Đường Tông nễ mặt Tô Nghênh Hạ như vậy.
Nói cách khác, Hàn Tam Thiên có năng lực ít người biết đến, có lẽ ba năm nay anh ta sống dưới bộ mặt vô dụng chỉ là quân tử giấu dót thôi.
Ba người Tô Nghênh Hạ kinh ngạc, bọn họ không biết khách quý trong miệng Hàn Tam Thiên nói là ai, cho tới khi Đường Tông xuất hiện, tới khi quả bom trong lòng họ bị rút kíp nổ, bọn họ mới nhận ra Hàn Tam Thiên có quan hệ với Đường Tông.
Không trách lúc ở trung tâm thương mại Đường Tông lại tặng mình túi xách, thì ra Đường Tông biết Hàn Tam Thiên, hơn nữa hiển nhiên Hàn Tam Thiên có địa vị cao hơn Đường Tông.
“Thăng nhóc này, sao càng ngày càng lợi hại như vậy?”
Tưởng Lam hỏi nhỏ bên tai Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cười khổ lắc đầu nói: “Không phải trở lên lợi hại, mà anh ấy vẫn luôn như vậy, chỉ có chúng ta không biết mà thôi.”
Thân phận của Hàn Tam Thiên vẫn là bí ẳn, Tô Nghênh Hạ cũng không muốn tìm hiểu. Cuộc sống của Hàn Tam Thiên chưa bao giờ đơn giản và anh cũng không bao giờ: là kẻ vô dụng.
“Ngài Hàn, mời.” Đường Tông nói xong rồi nhìn qua giám đốc.
Giám đốc nhận được ánh mắt sai khiến của ông chủ thì quay ra nói với người nhà họ Tưởng: “Mấy người còn chưa đi đi, cứ ở đây chặn đường là tôi gọi bảo vệ đó.”
Nhà họ Tường nhường đường cho Hàn Tam Thiên, nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên đi vào khách sạn cả đám hồi hận tới đâm ngực dậm chân.
Liễu Trí Kiệt là cái thá gì, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ: người có quyền hơn.
Hàn Tam Thiên là khách quý của Đường Tông đó, nếu bọn họ có thể ninh hót Hàn Tam Thiên, thì bọn họ sẽ phát triển rất nhanh tại huyện Bân.
Nhưng giờ hồi hận đã muộn.
“Trí kiệt, chuyện anh muốn chia tay với em là đùa đúng không, em biết anh muốn lừa Đường Tông, anh không chia tay với em đúng không.” Tưởng Uyên tới gần Liễu Trí Kiệt và túm chặt gã ta.
Liễu Trí Kiệt hừ một tiếng, hát Tưởng Uyễn ra, nói: “Đừng nghĩ tôi không biết cô ở bên tôi là vì tiền, chỉ cần có người có nhiều tiền hơn, cô sẽ chẳng do dự mà vứt tôi. Đã như: thế chúng ta cắt đứt quan hệ sớm thì tốt hơn, bởi vì cô mà tôi xúc phạm tới Hàn Tam Thiên, giờ công ty có giữ được không mới là vấn đề. Nếu tôi phá sản, cô còn muốn ở bên tôi sao?”
Phá sản?
Nếu Liễu Trí Kiệt phá sản, Tưởng Uyễn đương nhiên không do dự chia tay với gã.
“Quả nhiên là ả đàn bà đào mỏ, cút đi. Chúc cô sau này tìm kẻ có tiền hơn, nhưng dựa tình huống hiện tại, chắc không có ai muốn cô đâu.” Liễu Trí Kiệt khinh thường.
Tưởng Uyễn bị đả kích, ‘ả đào mỏ’ khiến lòng cô ta đau đớn, nhưng cô ta không thể phủ nhận cô ta chính là người phụ nữ như vậy.
Vì đạt được cuộc sống tốt hơn, làm thế có sai sao?
Ai đồng ý sống nghèo khó cả đời, ai đồng ý bỏ qua cuộc sống hạnh phúc hơn đâu?
“Mấy người còn không đi, ở đây cho mắt mặt ra à?”
Tưởng Hoành trách cứ, dẫn đầu rời đi.
Nhà ba người Tưởng Thăng đi cuối cùng, Tưởng Thăng bị Hàn Tam Thiên đánh nên ghi hận trong lòng, nhưng gã lại có ý khác.
“Mẹ, con thấy mình bị thương rất nặng, Hàn Tam Thiên phải bồi thường.” Tưởng Thăng nói.
Nghe hai chữ bồi thường khiến ánh mắt Lưu Hoa lóe sáng.
“Nó là bạn Đường Tông, đòi nó bồi thường chẳng phải tìm chết à?” Tưởng Phong Quang không đồng ý. Nếu là lúc trước, bọn họ có thể kiêu căng ngạo mạn với Hàn Tam Thiên, nhưng giờ họ không có tư cách đó.
Lưu Hoa nghe vậy thì không vui, đánh Tưởng Phong Quang một cái, nói: “Đánh người thì phải bồi thường, đó là chuyện đương nhiên, dù nó là bạn ông trời đi chăng nữa cũng phải bồi thường, đủ mười triệu tám mới thôi, không đủ đừng hòng tôi bỏ qua, có gây sự tới Thiên Vân cũng phải làm.”
Nói xong, Lưu Hoa quan tâm hỏi han Tưởng Thăng: “Con trai, con đau lắm nhỉ.”
Tưởng Thăng hiểu ý Lưu Hoa, ôm bụng khóc rồng lên, ngồi xổm trên mặt đất, bộ dạng không dậy nổi, nói: “Mẹ, con đau muốn chết rồi.”
Lưu Hoa cười tít mắt, nói: “Vậy chúng ta không đi nữa, ở chỗ này chờ, không bồi thường không xong.”
Tưởng Phong Quanh tuy là người tham tiền, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không ổn. Hiện giờ động tới Hàn Tam Thiên không phải là chuyện tốt, lấy năng lực của Đường Tông, dù bọn họ có gây chuyện thì cũng có thể gây ra chuyện gì chứ? Đường Tông chắc chắn ép chuyện này xuống, còn ép tới mức bọn họ sẽ không thở nỗi.
Nhưng chuyện tiền bạc như này không phải không thử được, nhỡ đâu Hàn Tam Thiên đồng ý bồi thường thì sao, đó chính là tiền trên trời rơi xuống.
Một nhà ba người đều giả núp tại bồn hoa trước khách sạn chờ Hàn Tam Thiên đi ra.