Chương 287:
Thắng Âu Dương Tu Kiệt, hiệp hội cờ vây.
ở Thiên Vân có thể hưởng thụ vinh quang của quán quân.
Nhưng còn thắng Thượng Quan Hắc Bạch, điều này có thể giúp hiệp hội cờ vây Thiên Vân trở thành địa điểm cờ vây nồi tiếng ở Hoa Hạ. Nói thế thì sau này sẽ có rất nhiều người đến đây, chỉ nghĩ đến trường hợp này, trong lòng Vương Mậu càng thêm phần chắn.
“Ôi, tôi thật ghen tị với bộ xương cũ của tôi, tuổi còn trẻ mà đã đặt được nhưng thành tựu như thế. Ngày tôi bằng tuổi cậu ấy, cũng từng trải qua những vấp ngã trog lúc chơi cờ.” Vương Mậu cảm thán một câu.
“Người bình thường, cho dù có tài năng thiên phú cũng không thể cải thiện kĩ năng đánh cờ của mình. Xem ra, anh ấy ngoài thiên phú, còn có chuyện mà mọi người không biết.” Thích Y Vân lơ đãng nói.
Trong lòng Vương Mậu chấn động, về thân phận của Hàn Tam Thiên, Thiên Xương Thịnh từng đề cập một chút, tuy có chút mơ hồ nhưng với biểu hiện của Hàn Tam Thiên có thể khẳng định anh có một gia thế rất hiển hách, Vương Mậu có thể nhận ra, Thích Y Vân đang tìm hiểu về Hàn Tam Thiên rất cần thận.
Nhưng ngay cả Xương Thịnh cũng không dám tùy tiện nói về chuyện này, Vương Mậu làm sao có thể nói lung tung được, hơn nữa với ông mà nói, chỉ cần Hàn Tam Thiên có thể mang vinh quang về cho hiệp hội cờ vây ở Thiên Vân, thì việc Hàn Tam Thiên là ai, cũng không quan trọng nữa.
“Có lẽ thế, với hiểu biết của tôi về cậu ấy, thì cậu ấy là con rễ của Tô gia.”
Trên mặt Thích Y Vân hiện ý cười, cô ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không mong sẽ biết được thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên từ miệng Vương Mậu, hơn nữa người như ông, chắc hẳn cũng không biết.
Tình huống trên bàn cờ càng trở nên bất lợi với Âu Dương Tu Kiệt, nếu điều này còn tiếp diễn trong một thời gian dài, Âu Dương Tu Kiệt không có khả năng thắng.
Những người xem bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Bởi vì bọn họ đều hi vọng Âu Dương Tu Kiệt thắng. Dù sao anh ta cũng là học trò của Thượng Quan Hắc Bạch, chỉ có thắng mới có thể bảo vệ được vinh dự này. Nếu thua, anh ta không chỉ tiếc cho thanh danh của mình, mà còn làm ảnh hưởng xấu đến Thượng Quan Hắc Bạch, đây là việc mà mọi người không muốn nhìn thấy.
Thượng Quan Hắc Bạch ở trong lòng họ giống như một vị thần, mà học trò của thần thì làm sao có thể thua được?
“Mọi người đừng có gấp, nhìn biểu cảm của ngài Thượng Quan xem, dáng vẻ thành công, nói không chừng Âu Dương Tu Kiệt có đòn sát thủ.”
“Không sai, ngay cả ngài Thượng Quan còn không sốt ruột, thì chúng ta gấp cái gì. Theo tôi thấy Âu Dương Tu Kiệt đang cố tình nhường một chút lợi thế cho Hàn Tam Thiên, sau đó sẽ phản công bắt ngờ.
Dù thế nào thì anh ấy cũng sẽ đánh bại Hàn Tam Thiên, cơ bản là không thể hiện được thực lực của anh ấy, chỉ có thể bất ngờ phản công mới có thể chứng mình được sức mạnh của anh áy.”
“Nhất định là như thế, đây là đang muốn Hàn Tam Thiên thua tâm phục khẩu phục.”
Sự tự tin của mọi người khác hoàn toàn so với Âu Dương Tu Kiệt, người đang chịu một áp lực rất lớn. Ai có thể hiểu được cảm giác của Âu Dương Tu Kiệt lúc này, gần như là sụp đồ rồi?
Đã gần đến 12 giờ, nhưng trạng thái của Hàn Tam Thiên vẫn rất vững, nhưng anh ta thì đang dần cảm thấy mệt mỏi, với tình huống này, Âu Dương Tu Kiệt cũng đã đoán được kết quả.
Hàn Tam Thiên lợi hại hơn Âu Dương Tu Kiệt nghĩ. Tất cả tính toán của bọn họ đều bị nghiền nát như một chiếc kính vỡ trước sức mạnh của anh.
Lúc này, điện thoại của của Hàn Tam Thiên đột nhiên vang lên.
Thời điểm này mà ai còn nhắn tin cho anh sao?
Thừa lúc Âu Dương Tu Kiệt đang cố ý kéo dài thời gian, Hàn Tam Thiên lấy di động ra xem.
Thứ vừa được gửi đến điện thoại anh không phải là tin nhắn văn bản, mà là một hình ảnh.
Trên hình là Tô Nghênh Hạ cũng Thẩm Linh Dao đang bị trói, từ hình ảnh cho thấy hai người họ giống như bị ném vào một bãi rác, nhưng theo hình thì có thể thấy đây là một căn phòng hết sức bẩn và lộn xôn.
Ảnh chụp khiến Hàn Tam Thiên bùng nỗ trong nháy mắt, Âu Dương Tu Kiệt ngồi đối diện anh, không hiểu chuyện gì, nhưng cảm nhận được một luồng khí lạnh, khiến cả người anh ta bất giác run lên.
Hàn Tam Thiên ngắng đầu, lúc nhìn về phía Thượng Quan Hắc Bạch, ông ta cũng đang nhìn anh cười nhẹ.
“Trọng tài, tôi yêu cầu được nghỉ ngơi vài phút, tôi cần phải đi toilet.” Hàn Tam Thiên nhìn trọng tài nói.
Trọng tài đã sớm bị Thượng Quan Hắc Bạch mua chuộc, Hàn Tam Thiên không khỏe, điều này đối với Âu Dương Tu Kiệt là có lợi, gã làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của Hàn Tam Thiên?
“Không được, trận đấu không thể tạm dừng, nếu anh không nhìn được, có thể từ bỏ tư cách thi đấu.” Trọng tài cười nói.
Gã ngang nhiên nhìn về phía Hàn Tam Thiên, ngoài Vương Mậu cùng Thích Y Vân, những người khác không cảm thấy có bắt kì vấn đề gì, bởi vì hiện giờ bọn họ chỉ cảm thấy cơ hội phản công của Âu Dương Tu Kiệt sao có thể bị Hàn Tam Thiên phá được.
Đúng lúc này, Thượng Quan Hắc Bạch đứng dậy, nhìn trọng tài nói:”Cậu ấy cũng đã mệt mỏi cả ngày, cứ để cậu ấy vào toilet nghỉ ngơi, là điều nên làm.”