Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163: Không thể sống

Khổng Võ bỏ tay Tạ Ngữ Phù ra, lạnh giọng nói: “Cô ấy không phải bạn gái tôi, chuyện này không liên quan tới tôi.”

Tạ Ngữ Phù nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, có ý tạo cơ hội cho Khổng Võ làm anh hung cứu mỹ nhân, không nghĩ tới gã lại vô tình như vậy?

“Khổng Võ, anh có ý gì, em thích anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh lại vô tình như vậy sao?” Tạ Ngữ Phù nghiến răng nghiền lợi nói.

“Tạ Ngữ Phù, cô tự cầu phúc đi, vị này là anh em với thuộc hạ của Mặc đại ca, cô vẫn nên gọi cho cha cô, để ba cô đến giải quyết, vận khí tốt, ba cô cứu được cô, vận khí không tốt, hôm nay cô dùng thịt tế đi.” Khổng Võ nói.

Tạ Ngữ Phù sợ ngây người, người này, lại là thuộc hạ của Mặc Dương!

Cô ta tùy tiện tìm kẻ chết thay mà thôi, nhưng không nghĩ đến lại chọc đến Mặc Dương!

Cho dù cha cô ta thấy Mặc Dương cũng phải nén nhịn cơn giận, như vậy đổ oan cho thuộc hạ Mặc Dương, hậu quả là gì?

“Cô gái nhỏ, cô hôm nay ra cửa không xem ngày rồi?” Người nọ cười nói.

Tạ Ngữ Phù như nhữn ra, trong lòng vô cùng hồi hận, như thế nào, như thế nào lại trêu chọc tới người của Mặc Dương? Cô ta muốn tìm người để Khổng Võ thể hiện mà thôi, chính là Ấ Ä ~ xá ˆ ` ˆ Z+ £ Á: À xế. > ˆ^ muôn Không Võ biết cô ta là cô gái yêu đuôi cân người bảo vệ mà thôi!

l “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không có ý.” Tạ Ngữ Phù nhận lỗi với người đó.

Lúc này, từ trong WC đi ra, người nọ thấy Hàn Tam Thiên, không tự giác thẳng sống lưng.

Khi gặp thoáng qua, Tạ Ngữ đột nhiên bắt lấy tay Hàn Tam Thiên, anh ta cùng Thiên Xung Thịnh quan hệ tốt như vậy, anh ta khẳng định có thể cứu mình.

“Hàn Tam Thiên, giúp tôi, anh không phải cùng ông Thiên quen thuộc sao? Bảo ông ấy giúp tôi được không.” Tạ Ngữ Phù hoảng sợ nói.

Hàn Tam Thiên khẽ cau mày nói: “Vừa rồi cô bảo tôi cút, chẳng lẽ quên nhanh như vậy?”

“Rât xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên bảo anh cút.” Tạ Ngữ Phủ biết mình gây họa, việc này cha cô mà biết, khẳng định sẽ bị ăn mắng. Khổng Võ không cứu được cô, nhưng Hàn Tam Thiên có thể, cho nên để Hàn Tam Thiên giải thích cũng không có vấn đề gì.

“Tôi không giúp được cô.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói, kéo tay Tạ Ngữ Phù, đến chỗ ghế ngồi.

Vẻ mặt Tạ Ngữ Phù tuyệt vọng, đối với người quỳ xuống, nói: “Cầu xin anh, buông tha tôi, tôi không phải có ý, tôi có thể cho anh tiền, cầu xin anh.”

Người nọ cười lạnh, nghĩ thầm, đắc tội anh Tam Thiên, có thể Ÿ : “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không có ý.” Tạ Ngữ Phù nhận lỗi với người đó.

Lúc này, từ trong WC đi ra, người nọ thấy Hàn Tam Thiên, không tự giác thẳng sống lưng.

Khi gặp thoáng qua, Tạ Ngữ đột nhiên bắt lấy tay Hàn Tam Thiên, anh ta cùng Thiên Xung Thịnh quan hệ tốt như vậy, anh ta khẳng định có thể cứu mình.

“Hàn Tam Thiên, giúp tôi, anh không phải cùng ông Thiên quen thuộc sao? Bảo ông ấy giúp tôi được không.” Tạ Ngữ Phù hoảng sợ nói.

Hàn Tam Thiên khẽ cau mày nói: “Vừa rồi cô bảo tôi cút, chẳng lẽ quên nhanh như vậy?”

“Rât xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên bảo anh cút.” Tạ Ngữ Phủ biết mình gây họa, việc này cha cô mà biết, khẳng định sẽ bị ăn mắng. Khổng Võ không cứu được cô, nhưng Hàn Tam Thiên có thể, cho nên để Hàn Tam Thiên giải thích cũng không có vấn đề gì.

“Tôi không giúp được cô.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói, kéo tay Tạ Ngữ Phù, đến chỗ ghế ngồi.

Vẻ mặt Tạ Ngữ Phù tuyệt vọng, đối với người quỳ xuống, nói: “Cầu xin anh, buông tha tôi, tôi không phải cố ý, tôi có thể cho anh tiền, cầu xin anh.”

Người nọ cười lạnh, nghĩ thầm, đắc tội anh Tam Thiên, có thể dùng tiền được sao?

Kéo tóc Tạ Ngữ Phù, kéo đến cỗ ghé.

Ở chỗ ghế Mặc Dương cùng Lâm Dũng đều ở đây, thấy người nọ kéo về một người phụ nữ, nghi hoặc hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”

Người nọ đến bên người Mặc Dương, ở bên tai giải thích một chút, Mặc Dương tỉnh ý, liền biết Tạ Ngữ Phù muốn làm gì, nhưng cô ta tìm nhằm người cứu, lại để chính mình mát đi cơ hội.

Bảo Hàn Tam Thiên cút, lá gan cũng không nhỏ.

“Bảo cha cô ta đến, cô gái này, lợi dụng thuộc hạ của tôi, thế nào cũng phải trả giá chút chứ.” Mặc Dương nói.

Ngồi ở ghế khác, Thiên Linh Nhi thấy Tạ Ngữ Phù lâu không về, tò mò hỏi: “Tạ Ngữ Phù đâu, cô ấy đi đâu rồi?”

“Cô Thiên, Tạ Ngữ Phù đắc tội người của Mặc dương.”

“Mặc Dương? Cô ấy làm gì?” Thiên Linh Nhi khó hiểu hỏi.

Khổng Võ nói cho Thiên Linh Nhi nghe tình huống, Thiên Linh Nhi nghe xong đối với kết cục của Tạ Ngữ Phù không có điểm thương hại. Cô biết bạn thân của mình tâm cơ như thế nào, nếu chính là đùa giỡn muốn Khổng Võ anh hùng cứu mỹ nhân, cô có thể ra mặt nói 2 câu thay Tạ Ngữ Phù, dù sao cô cũng là con gái của nhà họ thiên, Mặc Dương khẳng định sẽ nễ mặt.

Nhưng Tạ Ngữ Phù lại bảo Hàn Tam Thiên cút, cái này cô không có nửa điểm đồng tình.

“Khổng Võ, cô ấy vì anh tốn không ít tâm tư, anh không có chút tình cảm nào sao?” Thiên Linh Nhi cười nói.

Khổng Võ quyết đoán lắc đầu, trước đã không có tình cảm tốt, hiện tại càng không thể giúp Tạ Ngữ Phù nói chuyện. Cô gái này, không chỉ đắc tội Mặc Dương, còn đắc tội Hàn Tam Thiên, mà đắc tội Hàn Tam Thiên là đắc tội nhà họ Thiên, đây đều báo ứng.

“Cô Thiên, loại con gái tâm cư như thế này, cho dù lấy về nhà cũng không có kết quả tốt.” Khổng Võ nói.

Thiên Linh Nhi gật đầu nói: “Ăn cơm, ăn cơm, về sau cách xa cô ta ra, miễn cho bị tính kế.”

Lúc này Tạ Ngữ Phù có thể nói là tuyệt vọng đến cực điểm, cô ta không nghĩ tới chuyện này phát triển nghiêm trọng như vậy, cô ta cũng không thể tưởng được, nguyên nhân nghiêm trọng như vậy, bởi vì cô ta kêu Hàn Tam Thiên cút.

Không bao lâu, cha Tạ Ngữ Phù, Tạ Cần Ngôn đầu đầy mò hôi chạy đến.

Tạ Cần Ngôn nhìn thấy Mặc Dương cùng Lâm Dũng, cũng không hỏi chuyện gì, trực tiếp mắng Tạ Ngữ Phù.

“Mày gây chuyện gì, thế nhưng lại đắc tội Mặc đại ca, còn không quỳ xuống xin lỗi Mặc đại ca.” Tạ Cẩn Ngôn tức giận.

Nhà họ Thiên ở thương trường của thành phố Thiên Vân là đứng đầu, mà Mặc Dương lại là một nhân vật lớn ở mảnh đất : màu xám này, lấy năng lực của nhà họ Tạ, chẳng sợ cùng nhà họ Thiên có quan hệ, cũng không dám đắc tội, dù sao ông cũng không có tư cách ra mặt.

Mặc Dương buông chiếc đũa, đưa Tạ Cẩn Ngôn chén rượu đầy, nói: “Khát nước rồi, giải khát đi.”

Tạ Cần Ngôn hận không thẻ tát chết Tạ Ngữ Phù, ly rượu này đã có thuốc, khẳng định uống vào sẽ vào bệnh viện, nhưng là không uống, cũng vẫn phải vào bệnh viện.

Kiên trì uống hết, Tạ Cần Ngôn cười làm lành, nói với Mặc Dương nói: “Mặc đại ca, con nhỏ không hiểu chuyện, có gì sai sót, còn mong ngài độ lượng, ngài có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ làm ngài hài lòng.”

Mặc Dương lạnh lùng cười, nhìn ly rượu, nói: “Tạ Cần Ngôn, ý của ông là có phải tôi cố ý làm khó ông?”

Da đầu Tạ Cần Ngôn run lên, chạy nhanh nói: “Mặc đại ca, ngài hiểu lầm rồi, hiểu lầm, tôi không có ý này.”

“Vậy ông có ý gì?” Mặc Dương nhìn nhìn ly rượu, cười nói.

Tạ Cần Ngôn vẻ mặt đau khổ, ly rượu vừa nãy đi xuống, yết hầu giống nhau có lửa, ly này không thể không uống.

Một ngụm uống hết, Tạ Cẩn Ngôn cảm giác mình sẽ nhanh chóng phát hỏa, nhanh chóng nói: “Cảm ơn rượu của Mặc đại ca, tôi thật sự không thể uống được nữa.”

“Cô gái này lắm trò vặt vãnh, nhìn thì thông minh, lại muốn cho mình vào chỗ chết, về sau nên dạy dỗ nghiêm khắc hon, lần sau không tốt như vậy được nữa đâu.” Mặc Dương nói Tạ Cần Ngôn nhẹ thở ra, nói: “Mặc đại ca nói là được, ngài yên tâm, tôi nhát định dạy dỗ nghiêm khắc.”

Rời khỏi ghế ngồi, Tạ Cần Ngôn chạy nhanh đi WC để nôn ra, lúc này mới dễ chịu một chút.

Tạ Ngữ Phù ở cửa cửa hàng chờ Tạ Cẩn Ngôn, cô ta biết trở khẳng định sẽ bị mắng. Trong lòng cô ta, tạo thành kết quả này, là do Hàn Tam Thiên, nếu không phải anh, cô ta sẽ không vào tầm ngắm, cũng sẽ không đắc tội người của Mặc Dương.

“Hàn Tam Thiên, chờ tôi, đừng tưởng có Thiên Xương Thịnh xem trọng, tôi sẽ không có biện pháp đối phó, tôi nhất định sẽ làm anh hối hận.” Tạ Ngữ Phù nghiền răng nghiền lợi.

Ba người Hàn Tam Thiên ăn uống no đủ, đi ra khỏi nhà hàng, Khổng Võ chủ động đi trước, Hàn Tam Thiên có thể hay không cùng Thiên Linh Nhi xảy ra quan hệ gì gã không biết, nhưng gã có thể cảm nhận được thái độ của Thiên Linh Nhi. Nếu còn tiếp tục làm bóng đèn, nói không chừng còn phá hủy cảm tình Thiên Linh Nhi với gã, ở phương diện này, Khổng Võ luôn thông minh.

“Đưa em về nhà được không?” Thiên Linh Nhi hỏi Hàn Tam Thiên.

“Không rảnh, tự mình về đi.” Hàn Tam Thiên nói xong, tự mình rời khỏi.

Thiên Linh Nhi đứng tại chỗ, người kia, một chút lễ nghỉ quý ông cũng không hiểu? Một người xinh đẹp như cô, không biết có bao nhiêu cơ hội như vậy, chính là cơ hội ngay trước mặt Hàn Tam Thiên, anh lại không quý trọng.

“Hàn Tam Thiên, anh có biết cái gì gọi là quý ông không.” Thiên Linh Nhi đuổi theo Hàn Tam Thiên, tức giận nói.

“Cô gái nhỏ, tôi đã kết hôn, nếu cô thích tôi, cũng không phải chuyện gì tốt.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Những lời này nói ra khiến Thiên Linh Nhi mặt đỏ tai hồng, hiện tại tâm trạng của cô, quả thật có chút thích Hàn Tam Thiên, bởi vì về phương diện nào của Hàn Tam Thiên so với người khác đều vĩ đại hơn. Cô thấy, Hàn Tam Thiên chính là bạch mã hoàng tử, điều duy nhất không hoàn mỹ đó là anh đã kết hôn.

Chính là Thiên Linh Nhi cũng không để ý điều này, nói: “Chỉ có người khác yêu tôi, sẽ không dễ dàng tôi yêu người khác.”

“Về nhà đi, đừng theo tôi.”

Sắc mặt Thiên Linh Nhi xanh mét, đối với bóng dáng của Hàn Tam Thiên không ngừng muốn nắm tay, cuối cùng điều chỉnh lại tâm trạng bình thường, cúi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK