Chương 329:
“Lâm Dũng, Mặc Dương đâu, bảo anh ta ra gặp chúng tôi.”
“Chỗ rách nát như thế này, tôi cũng không muốn chờ thêm một phút nào, loại đồ chơi rác rưởi.”
“Mời các vi, Mặc đại ca đang ở trong phòng chờ mấy người, bên trong càng yên tĩnh.” Lâm Dũng nhìn dáng vẻ khinh thường của bọn họ, cười lạnh lùng.
Mấy người dương dương đắc ý, đối với an bài riêng của Mặc Dương cực kỳ hài lòng, như bọn họ nghĩ, Mặc Dương cũng có chỗ kiêng kị, dù sao mây người bọn họ đại diện cho thế lực giới kinh doanh ở thành phố Thiên Vân, dù không lợi hại như nhà họ Thiên, nhưng ở thành phố Thiên Vân cũng không có kẻ nào dám khinh thường.
Đi vào trong phòng cũng không nhìn thấy Mặc Dương, vẻ mặt của mấy người đều không hề vui vẻ.
“Lâm Dũng, Mặc Dương có ý gì, anh ta đâu?”
“Anh ta sẽ không cố ý xếp bia đỡ chứ.”
“Mây ông chủ chớ vội, Mặc đại ca đã chuẩn bị cho các vị phục vụ đặc biệt, các người trước hưởng thụ đi đã.” Lâm Dũng vừa cười vừa nói.
Đám người Giang Hải không nhìn nỗi người con gái trang điểm dung tục chỗ này, bình thường bọn họ tiêu khiển cũng là người mẫu ở các câu lạc bộ tư nhân.
“Không cần đâu, phụ nữ ở nơi này, bọn tôi chướng mắt.”
“Thật sự xem chúng tôi như những kẻ thấp hèn bên ngoài hay sao, chỗ này của cậu có thể có đồ tốt gì chứ.”
Lâm Dũng nâng tay phải lên tiếp theo một đám thuộc hạ xuất hiện.
Trong phòng tiếng kêu rên không ngừng, Lâm Dũng cười đi ra khỏi phòng đến phòng bên cạnh.
“Mặc đại ca, tiếp theo làm gì đây?” Lâm Dũng hỏi.
“Gọi cho đám lão già kia, báo ngày mai ngoan ngoãn quỳ ở quảng trường Nhân Dân, nếu không thì chuẩn bị quan tài đi.”
Mặc Dương đáp.
“Rõ.” Lâm Dũng gật đầu, bắt đầu liên lạc với từng người.
Bên sườn biệt thự.
Trên bàn cơm hiếm khi lộ ra bầu không khí yên tĩnh, bởi vì ngày mai kỳ hạn cuối cùng của Giang Phù, nhất định phải để cho Hàn Tam Thiên đến quỳ ở Quảng trường Nhân Dân, Tưởng Lam thông qua vòng bạn bè đã thấy quảng trường Nhân Dân rằm rộ hẳn, những người kia thức đêm giành chỗ để xem náo nhiệt, cũng là rảnh đến phát hoảng nhưng điều này cũng làm cho Tưởng Lam càng thêm lo lãng.
Tụ tập nhiều người như vậy, nếu như Hàn Tam Thiên không nghĩ ra cách giải quyết nghĩ phải giải quyết thế nào chưa, cậu bây giờ không phải chỉ một mình, còn đại diện cho cả nhà chúng ta, không phải chỉ mình cậu mất mặt đâu.” Tưởng Lam dùng giọng nói chất vần Hàn Tam Thiên.
Bà ta không quan tâm Hàn Tam Thiên có mất mặt hay không, chỉ cần mình không mắt mặt là được.
“Ngày mai con sẽ đi sớm, giải quyết nhanh một chút.” Hàn Tam Thiên trả lời.
Nhìn dáng vẻ không để ý gì của Hàn Tam Thiên, trong lòng Tưởng Lam càng thêm tức giận: “Cậu có cách giải quyết sao?
Vẫn nên quỳ xuống như Giang Phù nói đi, cậu mất mặt hay không cũng không sao, nhưng không thể liên lụy chúng tôi mất mặt cùng cậu được.”
“Mẹ, mẹ nói ít đi có được không? Tam Thiên có nói sẽ quỳ sao?” Tô Nghênh Hạ ngắt lời Tưởng Lam.
Tưởng Lam trừng Tô Nghênh Hạ một cái, đã đến lúc nào rồi, Tô Nghênh Hạ còn có tâm tư đi nói giúp cho Hàn Tam Thiên, việc nhục nhã ba năm trước đối với Tưởng Lam còn chưa vơi đi, bà không muốn lần nữa bị sỉ nhục như vậy.
“Năng lực của đám người Giang Phù kia ở thành phố Thiên Vân chẳng lẽ con còn không biết sao? Mẹ cũng nghĩ không được, con tại sao lại muốn đi đắc tội với loại người đó.” Mặc dù Tưởng Lam cực kỳ cố gắng áp chế tức giận, nhưng vẻ mặt đã trở nên dữ tợn.
“Năng lực, ông ta có năng lực gì chứ, trong mắt con chẳng là cái gì cả.” Hàn Tam Thiên thản nhiên.
Tưởng Lam giận sôi lên, chẳng là cái gì cả? Đám người Giang Phù kia chỉ có phía dưới mỗi nhà họ Thiên gia mà thôi, vậy mà Hàn Tam Thiên lại còn nói bọn họ chẳng là gì.
“Hàn Tam Thiên, tôi nhắc nhở cậu một câu, tôi đã nghe nói nhà họ Thiên sẽ không giúp cậu nữa, cậu đừng có hy vọng nhà họ Thiên cứu cậu.” Tưởng Lam quát.
Nói đến nhà họ Thiên, Hàn Tam Thiên mỉm cười lạnh lùng, sau khi giải quyết chuyện của ngày mai, anh phải đi gặp Thiên Hưng Thịnh, tính toán của lão hồ ly này anh đại khái có thể đoán được, chỉ là không rõ tại sao ông ta muốn làm như Vậy.
Cố ý nói không giúp đỡ anh, để Giang Phù đường đường chính chính không hề cố ky đối phó anh, muốn nói ông ta không có mục đích, Hàn Tam Thiên nhất định không tin.
“Nhà họ Thiên lại đang tính toán gì đây.”
Hàn Tam Thiên nói.