Chương 513:
“Chi Phỉ Nhi, em không muốn tìm người có tiền, em cảm thấy anh Hàn cũng không tồi. Cách đối nhân xử thế rất thành thật, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy bên ngoài.” Dương Manh nói.
Nghe thầy hai chữ ‘anh Hàn, trên mặt Mễ Phỉ Nhi lập tức lộ ra sự chán ghét không thể che giấu.
“Dương Manh, chị cảnh cáo em, đừng có gần gũi quá với loại người này. Anh ta đang giả vò là người thành thật thôi, chuyên đi lừa gạt máy cô bé như em đó.”
Mễ Phỉ Nhi nhắc nhở Dương Manh.
“Chị Phi Nhi, tại sao chị lại thù ghét anh ấy dữ vậy?” Dương Manh thắc mắc. Từ lần đầu tiên gặp Hàn Tam Thiên, Mễ Phỉ Nhi đã có ác cảm với anh. Nhưng dựa theo quan điểm của Dương Manh, Hàn Tam Thiên vốn chưa làm ra chuyện gì khác người, thậm chí còn không giống với những người đàn ông khác, sẽ không dùng ánh mắt khiếm nhã đánh giá bọn họ một cách trắng trọn.
Hàn Tam Thiên như vậy khiến cho Dương Manh rất có hảo cảm. Chẳng qua cảm giác của Mễ Phi Nhi hình như lại khác biệt hoàn toàn so với cô.
Mễ Phỉ Nhi cũng không biết từ lúc nào bản thân đã bắt đầu ghét cay ghét đẳng Hàn Tam Thiên.
Thật ra ở sâu trong nội tâm của cô đã chôn giấu một trái tim sống dưới ánh đèn sân khấu. Tuy cô không thừa nhận, nhưng cô đi đến đâu cũng hi vọng bản thân có thể trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Nhưng lần đầu tiên gặp Hàn Tam Thiên, anh lại không thèm nhìn cô, điều này khiến cho trong lòng Mễ Phỉ Nhi vô cùng buồn bực. Vì thế trong vô thức cô đã cho rằng Hàn Tam Thiên đang có tình tỏ ra đứng đắn. Mà loại sói đội lốt cừu này, đương nhiên sẽ bị Mễ Phỉ Nhi đưa vào danh sách những nhân vật nguy hiểm.
Phụ nữ chính là như vậy, nhìn nhiều hơn thì cô ấy sẽ coi bạn là đồ háo sắc, nhưng lúc không nhìn cô ấy, cô ấy lại cho rằng bạn đang giả vờ đứng đắn, lòng lang dạ sói.
“Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?”
Mễ Phi Nhi hỏi Dương Manh.
Lúc còn đi học, Mễ Phi Nhi là đàn chị của Dương Manh. Bởi vì có lần Mễ Phỉ Nhi giúp Dương Manh thoát khỏi tên đàn ông đều cáng, từ lúc đó cho đến bây giờ, bọn họ đã trở thành chị em tốt của nhau.
Từ khi quen biết nhau hồi học trung học phổ thông đến giờ, cũng đã rất nhiều năm rồi.
Thấy Dương Manh im lặng không nói năng gì, Mễ Phi Nhi nói tiếp: “Có lần nào chuyện chị nói là sai không? Mấy tên đàn ông theo đuổi em, chị có nhìn lầm bao giờ không?”
“Chuyện này thì không có.” Dương Manh nói.
“Vậy không phải là đúng rồi sao, chị không hề nhìn lầm, cũng tuyệt đối sẽ không nhìn làm anh Hàn. Loại người này là sói đội lốt cừu, chắc chắn anh ta đang cất giấu âm mưu to lớn hơn nữa.” Mễ Phỉ Nhỉ nói.
Dương Manh lại bị thuyết phục lần nữa, cô gật đầu nói: “Vâng, em nghe theo chị Phỉ Nhi. Sau này em sẽ cố gắng không lại gần anh ấy.”
Vừa nói hết lời, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt của mỗi người đều hiện lên sự khó hiểu. Bởi vì chỗ bọn họ ở ngoại trừ cha mẹ ra thì không còn ai biết nữa cả. Thế nên có người đến gõ cửa hiển nhiên là kỳ lạ.
“Cha mẹ em đến đây hả?”
“Cha mẹ chị đến đây hả?”
Hai người đồng thanh hỏi đối phương. Rất rõ ràng, vẫn đề này đã nói rõ không phải là cha mẹ của bọn họ tới.
Dương Manh đi đến cửa, nhìn vào mắt mèo quan sát bên ngoài, phát hiện là Hàn Tam Thiên đang đứng ở ngoài cửa.
“Chị Phi Nhi, là anh Hàn.” Dương Manh nhẹ giọng nói.
Mễ Phỉ Nhi đứng lên, đi tới cửa, bảo vệ Dương Manh ở đằng sau lưng, sau đó mới mở cửa, lạnh mặt hỏi Hàn Tam Thiên: “Có chuyện gì sao?”
“Đây là thùng hàng của hai người nhỉ, tôi vô tình nhìn thấy, tiện tay giúp hai người cầm lên, không cần cảm ơn.” Sau khi Hàn Tam Thiên đưa thùng hàng cho Mễ Phỉ Nhi, lập tức xoay người quay về nhà của mình.
Thùng hàng là của Dương Manh, Mễ Phi Nhi cũng không nghĩ nhiều, giơ tay đưa cho Dương Manh. Nhưng ngay lúc cô thay quần áo xong đi xuống lầu, cùng với Dương Manh đi siêu thị mua thực phẩm cho mấy ngày tới, cô mới phát hiện ra không chỉ có thùng hàng của Dương Manh, còn có của cô nữa. Nhưng mà Hàn Tam Thiên cố ý chỉ cầm lên giúp Dương Manh, bỏ lại thùng hàng của cô, điều này khiến cho sự thù hận của Mễ Phỉ Nhi đối với Hàn Tam Thiên lại tăng lên không ít.
Hàn Tam Thiên làm như vậy là cố ý chơi khăm Mễ Phỉ Nhi, coi như đây là sự trả thù nho nhỏ của anh đối với sự thù địch của Mễ Phỉ Nhi.
Hôm nay là ngày Thanh Vân được thả ra khỏi trại tạm giam, người này bởi vì giỏ trò lưu manh nên bị bắt giam mấy ngày, cũng không biết đã rút kinh nghiệm hay chưa.
Lái xe đến trại tạm giam, đợi không bao lâu, Thanh Vân đã đi ra.