Chương 399:
Tống Tế khinh thường mà cười lắc đầu: “Chị Bành, không phải em muốn đả kích chị, ngay cả tiền cơm cũng không có mà ăn, chị lây gì để mời giáo sư đây, chẳng lẽ ai cũng phải có nghĩa vụ quyên tiền cho gia viên Ái Tâm?”
Câu nói này tuy khó nghe, nhưng cũng là sự thật, nêu như tìm không thấy nhà tài trợ đồng ý trợ giúp cho gia viên Ái Tâm, muốn tiếp tục chống đỡ là cực kỳ khó khăn.
“Chị Bành, vấn đề tiền bạc chị không cần lo lắng, tôi có thể giúp đỡ.” Hàn Tam Thiên nói.
Tống Tế không nghĩ đến Hàn Tam Thiên sẽ nói ra lời này, khoe khoang là bản năng của cậu ta, hơn nữa cũng dựa vào bản năng cho rằng mình ưu tú hơn Hàn Tam Thiên, chuyện cậu ta không giúp được gì,sao Hàn Tam Thiên lại làm được.
“Anh có tiền sao? Chỉ riêng tiền ăn một tháng đã là mười nghìn tệ, lại mời thêm giáo sư, đột nhiên sẽ có người bị bệnh, một tháng được bao nhiêu tiền, tiền lương một tháng của anh đủ không?” Tống Tế khinh thường.
“Tôi không có công việc, cho nên không có tiền lương.” Hàn Tam Thiên đáp lại.
Trong chốc lát Tống Tế phì cười, không có công việc không có tiền lương, thế mà còn dám nói phét muốn hỗ trợ, đây là bị thiểu năng chắc?
“Nếu không phải Đổng San từng nhắc đến anh máy lần, tôi còn tưởng rằng anh lớn lên ở gia viên Ái Tâm này.” Tống Tế cười nhạo.
Trong lời nói này có giấu ấn ý, Hàn Tam Thiên nghe ra được, không phải đây là nói đầu óc anh có bệnh sao?
*“Nể tình Đổng San, tôi không so đo với cậu.” Hàn Tam Thiên nói.
Tống Tế còn muốn nói gì đó đã bị Đồng San ngăn lại, trong lời nói cậu ta có trào phúng, Đồng San nghe ra được, nhưng Đồng San cũng biết Hàn Tam Thiên vì muốn tốt cho gia viên Ái Tâm, về phần anh có năng lực hay không là chuyện của anh ta, Tống Tế không có tư cách nói bóng gió.
“Chị Bành, việc này chị đừng lo lắng quá, xe đến trước núi ắt có đường, nhất định có biện pháp giải quyết.” Đồng San an ủi Bành Phương, cô không hề nói mình có thể giúp đỡ, dù sao đó là một lỗ thủng lớn, một người là cơ bản không có cách nào lắp đầy được.
Bành Phương gật đầu: “Hiện tại chỉ có thể hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện, nếu không gia viên Ái Tâm chỉ sợ cũng không có cách nào duy trì tiếp.”
Nói xong lời này, đôi mắt Bành Phương đỏ lên, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết với gia viên Ái Tâm, ở trên người những đứa trẻ này cũng như thê, néu như gia viên Ái Tâm thật không thể tiếp tục, nơi để những đứa trẻ này che mưa che gió cũng không có, mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, Bành Phương đều đau lòng không thôi.
Sau khi cùng bọn nhỏ từ biệt, Hàn Tam Thiên cùng hai người Đồng San với Tống Tế cùng rời khỏi gia viên Ái Tâm.
“Anh muốn đi đâu, tôi lái xe đưa anh đi một đoạn.” Tống Tế đắc ý bám khóa xe, chỉ vào một chiếc Mercedes-Benz E rồi nói với Hàn Tam Thiên.
“Không cần đâu, tôi không quấy rầy thế giới hai người nữa, hơn nữa chuyện của gia viên Ái Tâm, tôi còn phải nghĩ cách nữa.” Hàn Tam Thiên đáp.
“Còn đủ nữa hả, tôi cũng không vạch trần anh, anh tự mình cứ vui vẻ đi, chúng tôi đi trước.” Tống Tế vừa cười vừa nói.
Sau đó hai người lên xe rồi lái xe đi.
Trên xe Đồng San nói với Tống Tế: “Anh với anh ấy không có thù, tại sao muốn cứ muốn bắt nạt anh ấy vậy.”
“Anh chỉ là không nhìn quen loại chuyên đi khoác lác, em xem anh ta đi, chỉ là một tên điều ti còn khoác lác mình có thể giải quyết chuyện của gia viên Ái Tâm, anh ta có năng lực kia chắc?” Tống Tế khinh thường.
“Mặc kệ có năng lực hay không, chí ít anh ta có được tâm ý là tốt rồi.” Đồng San nói.
“Em vẫn quá ngây thơ rồi, có tâm thì dùng để làm gì, chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh khoác lác của anh ta trước mặt anh? Anh không có trực tiếp vạch trần anh ta coi như là nể mặt em lắm rồi.” Tống Tế đáp lại Đồng San thở dài, trong lòng của cô thật ra lại hy vọng Hàn Tam Thiên có thể hỗ trợ, nếu như anh ta không thể giúp, gia viên Ái Tâm rất có thể thật sự phải đóng cưa.
“Đừng thở dài, hôm nay có cửa hàng cơm Tây mới mỏ, nấu ăn cực kỳ ngon, anh đã đặt được chỗ tốt, dẫn em đi ăn thử.” Tống Tế lại nói.
Hàn Tam Thiên đợi đến khi Tống Tế cùng Đồng San rời đi, lúc này mới ngồi vào chiếc Lamborghini, gia viên Ái Tâm xảy ra phiền phức lớn như vậy, mà lại do anh tạo thành, anh không thể không quan tâm, nhưng lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp cho gia viên Ái Tâm, điều này quá mức kiêu căng, cho nên anh phải nghĩ biện pháp khác.
Công ty họ Tô chắc chắn sẽ không có vần đề gì, Tô Nghênh Hạ cũng là người rất có tâm, khẳng định cô sẽ rất vui vẻ mà quyên góp, nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, đã muốn giúp đỡ thì phải giúp triệt để một chút, tốt nhất là có thể tu sửa lại gia viên Ái Tâm, dù sao nơi này đều đã cũ kỳ.
Hàn Tam Thiên lấy điện thoại ra bám số của Thiên Linh Nhi.
“Hàn Tam Thiên, cuối cùng anh cũng chịu gọi điện thoại cho em rồi.” Lúc Thiên Linh Nhi nhận điện thoại kích động đến mức tay phát run.
“Tôi nhớ mình còn nợ cô một bữa cơm, hôm nay có rảnh không?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Đương nhiên là rảnh, anh nợ em lâu như vậy, nhất định phải mời em ăn tiệc đó, nêu không người ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Thiên Linh Nhi vội nói.