Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105: Làm thế nào tôi có thể nhờ anh giúp đỡ được

Nắm đắm là cách hiệu quả nhất để giải quyết những rắc rối.

Đáng tiếc là không phải tất cả mọi thứ đều có thể được giải quyết bằng cách này. Dù sao Nhà họ Thiên cũng là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở thành phố Thiên Vân. Thật là hoang đường nếu định chỉ dựa vào vũ lực mà lật đổ một gia tộc như vậy.

Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi hộp đêm Mordor, anh đến võ quán Xương Thịnh của Thiên Xương Thịnh.

Dù là người đứng đầu Nhà họ Thiên, nhưng Thiên Xương Thịnh lại gần như trao lại mọi công việc lớn nhỏ của công ty cho đứa con gái của mình và say mê với võ thuật suốt cả ngày.

Ông cũng từng đến Thiếu Lâm để tham gia võ thuật một thời gian, nhưng không được trở thành môn đệ của Thiếu Lâm do không đáp ứng được yêu cầu đầu vào của nơi này.

Trong mắt Thiên Xương Thịnh, xã hội là giang hồ, mà giang hồ thì cần có những người học võ thuật. Đất nước muốn giàu có và thịnh vượng thì cần những người dân mạnh mẽ – Thiên Xương Thịnh có có thể nhận thức được điều này khi về già, kể ra cũng là hiếm thấy .

Ở võ quán vô cùng ồn ào. Thiên Xương Thịnh đi cùng với một cô gái mười b äymười tám tuổi, đầu cột tóc đuôi ngựa, trông tràn đầy sức sống.

Mặc dù cô gái vẫn còn nhỏ, nhưng đã mang vẻ đẹp vô cùng duyên dáng và thanh khiết. Cô đi đôi giày trắng với váy đi tập bóng chày dưới là quần đùi thể thao. Cô không cố tình tỏ ra gợi cảm, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy rằng cô rất xinh đẹp.

“Ông ơi, ông nói là ông sẽ cho cháu xem cao thủ đâu võ vào hôm nay cơ mà. Cao thủ đâu, sao vẫn chưa đến vậy?” Thiên Linh Nhi, là thế hệ trẻ nhất của Nhà họ Thiên, cũng là cháu gái nhỏ tuổi và được yêu thích nhất của Thiên Xương Thịnh, là viên ngọc quý giá của Nhà họ Thiên. Cô lớn lên trong sự nuông chiều của Thiên Xương Thịnh, coi ông như ngựa để cười. Vì vậy, toàn bộ Nhà họ Thiên cũng coi như là của cô ấy.

“Vội gì chứ, mọi người trong nhà vẫn chưa đến mà.” Thiên Xương Thịnh mỉm cười đầy nuông chiều. Hôm nay, ông gặp một người bạn cũ quen trong nhiều năm. Bên kia nói rằng sẽ đưa một cao thủ đến gặp ông. Trong lòng Thiên Xương Thịnh thấy không phục, vì vậy, ông dự định sẽ để người giỏi nhất trong võ quán ra mặt, để cho người bạn cũ của mình biết cái gì mới được gọi là cao thủ thực sự.

Thiên Xương Thịnh đã quen người bạn cũ này nhiều năm. Nhìn từ bên ngoài từ họ có vẻ hòa thuận với nhau, nhưng họ vẫn thường cạnh tranh trong riêng tư. Nhiều năm trôi qua, vẫn chưa phân thắng bại. Hôm nay chính là lúc để làm điều đó.

Dù sao thì họ cũng đang già đi, tuổi tác ngày một lớn, không ai muốn nhắm mắt lại mà vẫn chưa biết mình thắng hay thua.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đã đến võ quán. Khi Thiên Linh Nhi thấy Hàn Tam Thiên, cô bèn vẫy đuôi chạy ngay đến bên người anh.

Đôi mắt tò mò của cô nhìn Hàn Tam Thiên và hỏi: “Anh có phải là cao thủ không vậy?”

Hàn Tam Thiên ngơ ngơ ngác ngác, đây là một cô gái khá xinh đẹp. Cô ấy yêu anh từ cái nhìn đầu tiên à?

“Tôi chỉ đến xem thôi, không phải là cao thủ.” Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Xương Thịnh đi đến và hỏi Hàn Tam Thiên: “Người anh em, cậu có hứng thú với chúng tôi ở đây không?”

Hàn Tam Thiên nhìn Thiên Xương Thịnh. Ông đang mỉm cười ân cần, trông không giống một con cáo già đã lăn lộn ở thương trường trong nhiều năm. Anh không cảm thấy sự xảo quyệt nào cả, và ánh mắt ấy cũng vô cùng trong suốt, khiến ta rất ngạc nhiên.

“Tôi chỉ tùy tiện…”

Hàn Tam Thiên chưa nói xong, một nhóm người từ ngoài võ quán đi vào và ngắt lời anh.

“Xương Thịnh, tôi chưa đến muộn đúng không nào.” Đây là người bạn cũ của Thiên Xương Thịnh, La Bân, theo sau ông ta là một nhóm người trẻ tuổi vô cùng năng động.

Người gần nhất với La Bân có bước chân rất nặng nè, rõ ràng đây là một cao thủ.

“Không, vẫn còn sớm, sao ông lại có thể trễ được.” Thiên Xương Thịnh phớt lờ Hàn Tam Thiên và đi về phía La Bân.

Sau khi Thiên Linh Nhi biết rằng người đàn ông trước mặt mình không phải là cao thủ, cô bĩu môi bỏ đi.

“Ông La.” Thiên Linh Nhi kêu to một cách lễ phép.

La Bân vô cùng vui vẻ, nói liên tục: “Miệng của Linh Nhi dẻo quẹo nhỉ. Nếu cháu là cháu gái của ông La, ông La dù có chết cũng cam lòng.”

“Linh Nhi, lâu rồi không gặp.” Một chàng trai trẻ bên cạnh La Bân nhìn chằm chằm vào Thiên Linh Nhi, anh tên là La Húc Nghiêu, là cháu trai của La Bân. Anh bằng tuổi với Thiên Linh Nhi, anh rất thích Thiên Linh Nhi.

Thiên Linh Nhi không thích La Húc Nghiêu, nhưng cô vẫn trả lời lại một cách lịch sự.

La Bân luôn muốn Thiên Linh Nhi trở thành cháu dâu của mình.

Hơn nữa, ông ngày càng thấy hài lòng với cô, nhưng ông vẫn chưa tìm được lý do chính đáng để tác hợp hai người này. Hôm nay ông đến đây cũng không chỉ đơn thuần là phân thắng bại với Thiên Xương Thịnh.

“Xương Thịnh, cao thủ tôi tìm đến đây ngày hôm nay, thì chỉ sợ là tất cả mọi người trong võ quán thay phiên nhau đánh cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.” La Bân cười nói.

Thiên Xương Thịnh khịt mũi một cách lạnh lùng, nói: “La Bân, ông đã bao giờ nhìn thấy một cao thủ thực sự chưa? Nếu không, hôm nay tôi sẽ cho ông biết điều đó.”

“Ha ha ha ha.” La Bân mỉm cười và nói: “Nếu chỉ để bọn họ tranh đấu thôi thì quá nhàm chán, chỉ bằng chúng ta đặt cược GI Thiên Xương Thịnh cau mày, ông già này đang nghĩ gì vậy?

“Ông muốn cược gì?” Thiên Xương Thịnh hỏi.

“Húc Nghiêu đã thích Linh Nhi từ lâu. Nếu hôm nay ông thua, thì cho hai đứa nó đính hôn. Thế nào?” La Bân nói.

Thiên Xương Thịnh không nghĩ là ông già này còn vô liêm sỉ như vậy, muốn nhăm nhe Thiên Linh Nhi.

Thiên Linh Nhi cháu gái ruột của ông. Hơn nữa, Thiên Xương Thịnh cũng không coi La Húc Nghiêu ra gì, chỉ là một phế vật mà thôi. Để Thiên Linh Nhi kết hôn với nó thì chẳng khác gì hủy hoại cuộc sống của Thiên Linh Nhi cả.

“Thế nào, ông sợ rồi à? Thế này đi, ông có thể để những người trong võ quán đánh nhau từng người một, tôi không bận tâm xem đó là ai. Miễn là người của ông có thể đánh bại cao thủ của tôi.” La Bân nói một cách đắc ý.

Thiên Linh Nhi nhìn thấy La Bân kiêu ngạo như vậy, nên cô cũng không thể làm ông nội mất mặt được, bén nói: “Ông ơi, cháu tin ông.”

Lúc trước Thiên Xương Thịnh cũng rất tự tin, nhưng nếu hạnh phúc của Thiên Linh Nhi ra cá cược thì ông cũng thấy hơi chột dạ.

“Xương Thịnh, từ khi nào mà ông trở nên lề mề như vậy, hay là ông lớn tuổi rồi nên lá gan cũng biến thành nhỏ bé hơn? Nếu ông có thể giành chiến thắng, tôi sẽ lấy một nửa tài sản của Nhà họ La ở thành phố Đông Sơn cho ông, thế nào? “La Bân nói.

Tài sản của Nhà họ La ở thành phố Đông Sơn, lại còn một nửa nữa chứ! Ngay cả đối với Nhà họ Thiên thì đó là một khối tài sản khổng lồ.

Nhưng càng như vậy thì trong lòng của Thiên Xương Thịnh càng thấy nghỉ ngờ. Con cáo già này nếu không nắm chắc phần thắng thì làm sao tự tin như vậy được?

“Thiên Linh Nhi, ông của cháu là một con rùa thích rụt đầu vào mai.” La Bân mỉm cười nói với Thiên Linh Nhi.

Thiên Linh Nhi vô cùng tức giận, ông nội sao có thể là một con rùa được.

“Ông ơi, chúng ta cũng có cao thủ, đừng sợ ông.” Thiên Linh Nhi nói, kéo kéo áo của Thiên Xương Thịnh.

Nếu Thiên Xương Thịnh không đồng ý, thì cái mặt già này không biết để đâu cho hết. Mà với tính cách của La Bân chắc chắn nói ra chuyện này với tất cả mọi người.

Thiên Xương Thịnh không thể chấp nhận mình là một con rùa rụt cỗ, bèn trầm giọng nói: “Được rồi, tôi đồng ý với ông.”

“Ha ha ha ha, đây mới là Thiên Xương Thịnh tôi biết, được lắm.” La Bân nói một cách ranh mãnh.

Hàn Tam Thiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà cười.

Chàng trai bên cạnh La Bân nhìn trông có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế, toàn bộ cơ thể của anh ta chứa sức mạnh bùng nổ. Mặc dù võ quán này cũng có một số người mạnh, nhưng so với anh ta, thì vẫn chênh nhau rất nhiều.

Chưa bắt đầu đánh nhau nhưng Hàn Tam Thiên đã thấy trước cái kết.

Hôm nay, Thiên Xương Thịnh sẽ không chỉ mát mặt mà sẽ mắt luôn cả cháu gái yêu quý của mình.

Hàn Tâm Thiên đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt rực lửa đang nhìn mình. Anh quay đầu nhìn và bắt gặp Thiên Linh Nhi nhìn anh một cách căm hận.

Anh chàng này còn không biết từ đâu đến , cười cái gì mà cười.

“Anh đang cười gì vậy?” Thiên Linh Nhi đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên và hỏi với tay chống lên hông.

“Cô sắp cưới La Húc Nghiêu, tôi cười và chúc phúc cho cô đó.”

Hàn Tam Thiên nói.

“Phì, đồ miệng xui xẻo, làm sao ông tôi có thể thua được, anh cứ nói chuyện vớ vẫn, tôi xé rách miệng đấy.” Thiên Linh Nhi nói một cách tức giận.

Hàn Tam Thiên nhún vai đầy bất lực. Muốn giành chiến thắng trong cuộc thi, đâu thể chỉ cứ nói là được, trừ khi là võ quán này còn ẩn giấu những cao thủ chưa lộ diện khác. Nếu không, chỉ với những người này, thì hoàn toàn không thể chiến thắng.

“À đúng rồi, nếu cô bạn muốn tôi giúp, thì nhớ gọi cho tôi đấy.”

Hàn Tam Thiên mỉm cười.

Thiên Linh Nhi liệc nhìn Hàn Tam Thiên một cách khinh bỉ và nói: “Sao tôi lại có thể nhờ anh giúp đỡ được? Võ quán có nhiều cao thủ như vậy, anh là ai chứ, cứ đứng mà xem người của ông tôi dạy cho anh ta một bài học đi.”

“Chà, tôi phải mở to mắt ra mới được, hy vọng bạn cô không bị thua một cách quá mắt mặt.” Hàn Tam Thiên nói nghiêm túc, khiến Thiên Linh Nhi phải dậm chân vì tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK