Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94: Quy tắc dây đỏ

Trong phòng họp hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người cúi đầu không nói lời nào.

Tô Hải Siêu không ngờ Tô Nghênh Hạ dám nói chuyện này ra thật, chẳng lẽ cô không sợ đắc tội tất cả mọi người sao?

“Tô Nghênh Hạ, nếu như cô đang quản lý số sách công ty, tiền đi đâu, cô không hỏi bản thân mình mà chạy tới hỏi chúng tôi, đây không phải chuyện cười sao?” Tô Hải Siêu nói.

“Tiền vào túi ai tôi biết rõ, anh muốn tôi nói rõ mỗi một khoản ra không?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Vẻ mặt Tô Hải Siêu nặng nề như nước, mức độ tham ô của mỗi người đều không giống nhau, loại chuyện này lôi ra nói trên bàn, không chỉ mất mặt, hơn nữa còn sẽ khiến các nhà khác không phục.

“Nghênh Hạ, cô cố ý muốn làm nội bộ lục đục sao?” Tô Hải Siêu nói.

“Chuyện này cứ thế này đi, Tô Nghênh Hạ, bọn họ đều làm việc vì công ty, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi.” Bà cụ đứng dậy nói.

Vấn đề này cứ kết thúc như vậy đi?

Tô Nghênh Hạ hơi kinh ngạc nhìn bà cụ, mặc dù cô nghĩ bà cụ sẽ không trách phạt, nhưng ít nhất cũng phải hứa hẹn vài câu, cứ xong việc như vậy, không phải càng thêm dung túng bọn họ làm càn trong công ty sao?

Hiện giờ sổ sách đã có số tiền chính xác, nhưng lại không cắm bọn họ tham ô bao lâu được?

“Bà nội, ý của bà là cứ tính như vậy, sau này để bọn họ tiếp tục tham ô sao?” Tô Nghênh Hạ chất vấn.

Tô Hải Siêu nhìn thấy thái độ của Tô Nghênh Hạ, lúc này nỗi giận, nói: “Tô Nghênh Hạ, cô nói chuyện với bà bằng thái độ gì đó, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả bà nội cũng không để vào mắt sao?”

“Bây giờ cô cũng được đó, bắt động sản Nhược Thủy coi trọng cô, cho nên cô không để nhà họ Tô ở trong mắt đúng không?”

Tô Diệc Hàm nói một cách quái đản.

“Được rồi, nói ít đi một câu hết đi, tôi đi trước.” Bà cụ đứng lên nói.

Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi, vất vả lắm mới lấy lại được khoản vay một tỷ, nếu như không lấy lại được, ai còn có thể cứu nhà họ Tô? Bà cụ vì bao che cho Tô Hải Siêu, ngay cả an nguy của nhà họ Tô cũng không đề ý đến sao?

“Bà nội, một tuần lễ hơn bốn triệu, bà cho rằng một tỷ có thể chống đỡ bao lâu? Hôm nay cháu có nói chuyện với anh Chung, mặc dù dự án phía Tây thành phó đã bắt đầu nhưng dự án chưa chính thức làm xong, bất động sản Nhược Thủy sẽ không đưa tiền cho chúng ta, chờ đến lúc công ty khủng hoảng kinh tế, bà lấy cái gì bù đắp vào phần hụt?” Tô Nghênh Hạ nói.

Bà cụ nghe được câu này, lập tức dừng bước, gần đây một quỹ tiền lớn rót vào phía Tây thành phó. Dưới cái nhìn của bà, thu hồi tài chính có lẽ cũng chỉ một đến hai năm mà thôi, cho nên bốn triệu tiền lẻ bà không để vào mắt, nhưng nếu thật sự như : Tô Nghênh Hạ nói, cũng không thể để bọn họ làm xằng làm bậy trong công ty.

“Từ hôm nay trở đi, nêu ai trong công ty cầm một món tiền bắt chính thì cút ra ngoài cho tôi.” Bà cụ trở mặt cũng thật mau, mới vừa rồi còn mang dáng vẻ chẳng hề để ý, bây giò lại sống sắng lên.

“Sự tồn vong của công ty liên quan đến lợi ích của tất cả mọi người. Nếu như các người chỉ lo quan tâm đến ví tiền của mình, cũng đừng trách tôi không khách sáo.”

“Bà nội, nếu như bọn họ tái phạm, bà sẽ đuổi bọn họ thật sao?”

Tô Nghênh Hạ nói.

Bà cụ biết đây là Tô Nghênh Hạ đang ép bà ta lập ra quy định, nhưng chuyện lớn trước mắt, hơn nữa bà ta biết rõ những người họ hàng này không cần mặt mũi gì, chỉ cần cho bọn họ cơ hội, nhất định sẽ tham ô, nhà họ Tô tuyệt đối không thể bị hủy hoại ở trong tay những người này.

“Ừ, bất kể là ai đều sẽ bị đuổi như nhau.” Bà cụ nói xong, rời khỏi phòng họp.

Đám họ hàng nhà họ Tô mặt xám như tro, không có cơ hội tham hô, khoản chỉ tiêu phung phí trong cuộc sống sẽ trở nên túng quẫn, đây là điều bọn họ không thẻ tiếp nhận.

“Tô Nghênh Hạ, cô nhất định phải làm mọi chuyện đến cùng như thế sao?”

“Cô cho rằng cô là thá gì, chúng tôi càm một đồng bạc nào của cô sao?”

“Đối phó với chúng tôi, chính là đối đầu với cả dòng họ Tô, dựa vào năng lực của một mình cô, muốn đấu lại chúng tôi ư2”

Tô Nghênh Hạ nhìn đám họ hàng nhà họ Tô trách cứ mình, cái dáng vẻ coi tham ô như đương nhiên của bọn họ thật sự quá khó coi.

“Tôi không cần đấu với máy người, chỉ cần số sách có chỗ nào không đúng, tôi sẽ cố gắng hết sức điều tra rõ, dù chỉ là một đồng cũng phải tìm rõ nguồn gốc, tốt nhát mấy người nên quy củ chút, lời bà nội đã nói, nếu mây người không coi là thật, bị đuổi cũng đừng trách tôi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Hải Siêu siết chặt nắm đấm, lúc trước anh ta thề son sắt đảm bảo với mọi người không sợ Tô Nghênh Hạ, nhưng hiện tại bà nội đã lên tiếng, anh ta cũng chỉ có thể tuân theo quy củ này.

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến anh ta bao nhiêu, bởi vì sau này cả công ty đều là của anh ta, nhưng mắt mặt trước đám họ hàng, đây là chuyện Tô Hải Siêu không chấp nhận được.

“Tô Nghênh Hạ, hãy đợi đấy, cái công ty này có cô không có tôi.” Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.

“Chờ tôi gả vào nhà họ Hàn, tôi muốn cô cả đời này cũng không ngóc đầu lên được.” Tô Diệc Hàm nói xong, cùng Tô Hải Siêu rời khỏi phòng họp.

“Thật là một người phụ nữ không biết tốt xấu.”

“Hãy đợi đấy, chúng tôi sống không có một ngày tốt lành thì cô cũng sẽ không có.”

“Cầm lông gà làm thẻ lệnh, cái quái gì đây!”

Đợi đến khi đám họ hàng đều rời khỏi phòng họp, Tô Nghênh Hạ mới trở về phòng làm việc của mình, cô biết mình làm như vậy sẽ khiến người khác cùng nỗi giận, nhưng không sao, dù sao nhà họ Tô vốn không có ai để cô vào mắt, thành kẻ thù, sau này mới không lấy cớ nhân từ nương tay.

Sau khi tan việc, Tô Nghênh Hạ ngồi lên xe của Hàn Tam Thiên, chỉ nói một câu: “Hiện tại bọn họ đều ước gì em chết đi.”

Hàn Tam Thiên không nói chuyện, nhưng nếu ai dám động một cọng tóc gáy của Tô Nghênh Hạ, anh sẽ khiến đối phương muốn chết cũng không xong.

Một tuần lễ trôi qua, Dung Liễu và Dương Văn còn quỳ ở trong phòng khách, đây chính là thái độ của Hàn Tam Thiên.

Về đến nhà, Hà Đình vội vàng nấu canh, bởi vì biết hôm nay Tô Nghênh Hạ sẽ trở về, bồi dưỡng cho cô một bữa thật ngon.

Hàn Tam Thiên đi vào phòng bếp, hỏi Hà Đình: “Tuần qua không có ai làm khó bác chứ?”

“Tam Thiên, bác rất tốt, có ăn có ở còn có tiền cầm.” Đối với Hà Đình, chịu chút uất ức không tính là gì, làm công cho người ta, sao lại không bị khinh bỉ chứ? Chỉ cần Tưởng Lam không làm khó dễ bà quá đáng, bà đều có thể chịu đựng.

ừ ‡ Thật ra Hàn Tam Thiên không hỏi cũng biết chắc chắn Tưởng Lam sẽ làm khó dễ Hà Đình, đây chính là tính cách của bà, sau khi có mâu thuẫn với Hà Đình sao lại có thể đối xử vui vẻ hòa nhã với bà ấy chứ?

Nhưng Hà Đình đã không nói, có lẽ cũng không xảy ra chuyện quá nghiêm trọng, cho nên Hàn Tam Thiên cũng lười hỏi đến cùng.

Ban đêm lúc ngủ, Hàn Tam Thiên nhận được điện thoại của Mặc Dương, muốn ngày mai gặp ông một lần, có liên quan đến Đao Thập Nhị, sau khi Hàn Tam Thiên đồng ý thì lặng lẽ chờ Tô Nghênh Hạ tắm rửa quay lại.

Cả tuần nay ở khách sạn, Tô Nghênh Hạ bị Thầm Linh Dao kéo đi thị tâm, còn Hàn Tam Thiên lại ngủ trên sofa cô đơn vượt qua cả một tuần dài đằng đẫng. Mặc dù anh và Tô Nghênh Hạ cùng giường chung gối cũng không làm được gì, nhưng với anh mà nói đã là một chuyện có ý nghĩa rồi.

Cúp điện thoại không bao lâu, Tô Nghênh Hạ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng manh đi đến, rất gợi cảm, hơn nữa khiến Hàn Tam Thiên có một loại ảo giác cô đang cố ý khoe ra vẻ gợi cảm.

Nhưng đây cũng là ảo giác, sao Tô Nghênh Hạ lại cố ý tỏ ra gợi cảm trước mặt anh cơ chứ, có lẽ là vì mặc chiếc váy ngủ này thoải mái hơn.

Hàn Tam Thiên làm bộ nhìn không chớp mắt, thật ra khóe mắt liếc qua không ngừng quan sát Tô Nghênh Hạ.

h “Hôm nay anh bảo Chung Lương diễn kịch với em, lại là nhờ bạn học của anh giúp đỡ sao?” Sau khi Tô Nghênh Hạ nằm lên giường thì hỏi.

“Ừ, có mặt Chung Lương có thể khiến bọn họ tin tưởng và nghe theo hơn, cho nên anh lại gọi điện cho bạn học.” Hàn Tam Thiên nói.

“Anh hỏi xem bạn học của anh khi nào về nước, anh ấy giúp mình nhiều việc như vậy, nếu như ngay cả bữa cơm cũng không mời người ta ăn, trong lòng em lại rất khó chịu.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Việc này… nói sau, gần đây cậu ta bận làm một cuộc làm ăn lớn, cũng không biết khi nào mới trở về được, nhưng em yên tâm, chỉ cần cậu ta về nước, anh nhát định sẽ hẹn cậu ta.”

Sau khi kết thúc đề tài này, trong phòng lâm vào không khí im lặng lúng túng.

Tô Nghênh Hạ len lén quan sát Hàn Tam Thiên, người này thật sự tuân thủ quy tắc dây đỏ nghiêm ngặt đến thế sao? Bọn họ là vợ chồng, một sợi dây đỏ là cái thứ gì chứ?

Hay là anh ở phương diện kia vốn không được?

Trong đầu Hàn Tam Thiên thì lại nghĩ lúc nào Tô Nghênh Hạ mới thu lại sợi dây đỏ, chờ đến khi không có dây đó, có lẽ đó là lúc Tô Nghênh Hạ chân chính đón nhận mình.

Nhưng Hàn Tam Thiên lại không nghĩ, dù sao Tô Nghênh Hạ Ệ cũng là phụ nữ, chuyện ý tứ rõ ràng như thế sao cô có thể làm được?

Hai người đều mang tâm sự ngủ thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK