Chương 58 Tâm trạng của Tưởng Lam bây giờ hệt như đang dạo trên chín tầng mây.
Không thèm che giấu sự kiêu ngạo của mình, bà cũng không quan tâm đầu đuôi câu chuyện của căn biệt thự trên sườn núi là như nào, cái quan trọng là có thể diện đứng trước nhà họ Tô, lấy lại mặt mũi với đám bạn học ¬g Thành Nghiệp.
Nhìn biểu cảm của đám người Tô Quốc Lâm và Đường Thành Nghiệp, Tưởng Lam cười đến mức nhăn cả mặt mày, tâm trạng cực kỳ vui sướng.
“Mọi người, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau vào thăm quan nhà mới của tôi nào.”
Khi Tưởng Lam nói ra câu này, hai chữ ‘của tôi có ý cao giọng hơn, đặc biệt nhần mạnh vào, bộ dáng khoe khoang kiêu ngạo.
Đường Thành Nghiệp không phục, nhưng cũng rất tò mò căn biệt thự hơn tám mươi triệu có hình dáng như thế nào. Biết là mắt mặt nhưng vẫn kiên trì vào xem.
Về phần thân thích nhà họ Tô, lúc này cũng mang tâm trạng tương tự, biệt thự sườn núi, một nơi họ hằng mơ ước, lúc này có tư cách đặt chân vào xem, ai mà muốn từ bỏ cơ hội này chứ?
Hai người Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm đi cuối cùng trong đoàn người.
“Hải Siêu, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao Tô Nghênh Hạ có thể mua được căn biệt thự này chứ.” Tô Diệc Hàm không cam lòng, cô ta còn không có tư cách ở một nơi sang trọng như thế này, không ngờ Tô Nghênh Hạ lại có thể sinh sống ở đây.
Tô Hải Siêu trầm mặt, nếu Tô Nghênh Hạ mà tùy tùy tiện tiện tìm một căn chung cư, anh ta còn có thể nói xấu Tô Nghênh Hạ tham ô tiền của công ty. Nhưng căn biệt thự bên sườn núi này anh ta có nói cũng không ai tin.
Móc sạch toàn bộ gia tài nhà họ Tô mới miễng cưỡng mua được căn biệt thự này.
Tô Nghênh Hạ sao có thể lấy tiền trong công ty được chứ?
“Anh cũng không nghĩ ra, sao Tô Nghênh Hạ lại có nhiều tiền như vậy.” Tô Hải Siêu nói.
Tô Diệc Hàm thuận miệng nói: “Chẳng lẽ là Hàn Tam Thiên, trước đây ông nội đích thân chỉ định hôn lễ này, không phải chúng ta đều đoán Hàn Tam Thiên là con em nhà giàu hay sao?”
Trên mặt Tô Hải Siêu lộ ra vẻ khinh thường rõ rệt, nói: “Em cũng nói là chỉ là suy đoán, hơn nữa dù chưa từng gặp Hàn Tam Thiên, ba năm nay, chẳng lẽ em chưa nhìn thấu tên Hàn Tam Thiên đó sao? Cậu ta sao có thể là con cháu nhà giàu được.”
Tô Diệc Hàm gật đầu, cô ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không hề coi cái suy đoán này là thật. Bởi vì nếu Hàn Tam Thiên mà là con cháu nhà giàu thật, làm gì có chuyện sẽ chịu nhục trong nhà họ Tô tận ba năm được?
Hơn nữa một người con cháu nhà giàu có thể mua được căn biệt thự trên sườn núi cũng không phải một kẻ có tiền bình thường đâu.
Mọi người bước qua cửa nhà, không có trang sức tráng lệ, ngược lại còn có cảm giác đơn điệu. Nêu đống trang thiết bị này.
mà được đặt trong một căn nhà bình thường, chắc chắn họ sẽ nghĩ chỉ toàn đồ rẻ tiền. Nhưng đây là biệt thự trên sườn núi, không hiểu sao lại có cảm giác rất cao cấp.
“Ông Tô, căn nhà mới này của ông bài trí đẹp đấy, nhìn thì đơn giản, nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất cao cấp.”
“Đúng, nơi này quan trọng là khí chất, hoàn toàn không cần quá nhiều đồ trang trí. Giống hệt như một đại mỹ nữ, bôi bôi chát chát phần son lên hệt như vẽ chân cho rắn, che đậy sự đẹp đế của bản thân.”
“Ông Tô, thẩm mỹ của ông đúng là không chê vào đâu được. Nhưng ông cũng kín miệng thật đấy, mua được căn nhà tốt như vậy mà đến tận bây giờ mới nói cho chúng tôi biết.”
Khi đám người bạn học đang nịnh nọt Tô Quốc Diệu, Đường Thành Nghiệp không thể nói nổi một câu. Lấy nhà của ông ta so với nơi này hệt như đi so sánh học sinh với giáo viên. Nhớ lại thái độ lần trước đối đãi với Tô Quốc Diệu, càng không biết giấu mặt mũi vào đâu.
Hôm nay Đường Long đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ để giễu cợt Tô Nghênh Hạ, thêm cả chuẩn bị tinh thần giẫm nát Hàn Tam Thiên tìm cho mình cảm giác ưu việt.
Nhưng hiện tại những câu này chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Nếu mọi người khó chịu thứ hai, chắc chắn anh ta phải lọt vào top ba.
Một trong những lý do mà anh ta xin vào làm bất động sản Nhược Thủy là vì Tô Nghênh Hạ, đủ thấy rõ anh ta có bao nhiêu chấp nhất đối với Tô Nghênh Hạ.
Cứ tưởng hôm nay sẽ được lên mặt, là cơ hội tốt đạp đồ Hàn Tam Thiên, nhưng một căn biệt thự trên sườn núi, làm tất cả mộng đẹp của anh ta vỡ vụn.
Thậm chí dù anh ta có làm trong bất động sản Nhược Thủy, sau này có muốn lợi dụng thân phận của mình để có được Tô Nghênh Hạ cũng là ước muốn xa vòi.
Tô Nghênh Hạ chuyển vào ở trong biệt thự trên sườn núi, Đường Long có tư cách gì bắt Tô Nghênh Hạ hầu hạ anh ta trên giường?
Lương một chuyện một năm? Cũng chỉ là một vở hài kịch mà thôi.
Tưởng Lam nhiệt tình dẫn mọi người thăm quan hoàn cảnh bên ngoài. Đây cũng là lần đầu tiên bà tới đây lại tỏ ra rất quen thuộc.
Những người kia càng hâm mộ, tâm trạng của Tưởng Lam càng tốt. bà dường như đã quên từng nói gì với Hàn Tam Thiên.
Cả đời này Tưởng Lam tôi sẽ không chuyền đến ở trong nhà của cậu.
Dù có phun một bãi nước bọt ra ngoài, chỉ sợ Tưởng Lam cũng sẽ không hề do dự nuốt trở lại.
Tham quan kết thúc, mọi người ngồi chờ trong phòng khách. Bạn học cũ nịnh nọt làm Tưởng Lam cười rung cả người, nhưng biểu cảm của đám người nhà họ Tô lại cực kỳ tối tăm.
Vốn là người có địa vị thấp nhất trong nhà họ Tô, hiện giờ lại ở trong căn biệt thự tốt nhất, cưỡi lên đầu tất cả mọi người.
“Quốc Diệu, căn biệt thự này là cậu mua lại?” Tô Quốc Lâm hỏi, ông ta phải hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng căn nhà này được bán đấu giá, làm gì có chuyện vào trong tay Tô Quốc Diệu được.
Tô Quốc Diệu làm gì biết căn biệt thự này.
mọc từ đâu ra, nhưng lúc này Tưởng Lam lại quay ra, nói: “Anh à, căn biệt thự này là chúng tôi dùng hoa vàng tiền bạc mua được, có vần đề không? Chẳng lẽ việc nhà của tôi còn phải báo cáo cho anh?”
“Dì Lam, điều kiện của nhà dì như thế nào chẳng lẽ bọn cháu không biết sao? Sao dì lại có nhiều tiền như vậy?” Tô Hải Siêu trầm giọng nói.
“Cậu đang khinh thường người khác phải không.” Tưởng Lam liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, chuyện náo động lớn thế này, bà không thể nhường cho Hàn Tam Thiên được. Hơn nữa nói ra sẽ không có ai tin, nhưng nếu muốn có lý do để người ta tin cũng cực kỳ đơn giản.
“Không phải chúng cháu coi thường ai.
Nhà dì sẽ không làm chuyện gì phạm pháp đó chứ, nếu không thì đồng tài sản đó ở đâu ra được, tốt nhất đừng làm liên lụy đến chúng cháu.” Tô Diệc Hàm âm dương quái khí nói.
“Phạm pháp cái gì chứ, chúng tôi là người luôn tuân thủ theo pháp luật, cô đừng có mà tát bát nước bản đó lên đầu tôi.”
Tưởng Lam bất mãn nói.
“Vậy cô giải thích xem chỗ tiền này từ đâu ra đi.”
“Nhiều tiền như vậy, không thể là từ trên trời rơi xuống được.”
“Hay là nói, Tiệy Nghênh Hạ có quan hệ bất chính với ai đó để đổi láy?2”
Họ nói cái gì, suy đoán cái gì Hàn Tam Thiên đều có thể tiếp thu được, nhưng nếu nói xấu Tô Nghênh Hạ, đây là điều mà anh không bao giờ tha thứ.
Nhưng khi Hàn Tam Thiên đang muốn nói chuyện, Tưởng Lam lại trừng anh. Mặc dù bây giờ ba đang ở trong căn biệt thự do Hàn Tam Thiên mua nhưng bà vẫn nghĩ như trước, mọi thứ đều là đương nhiên.
“Cũng không ngại nói cho máy người biết, tiền này là tiền bồi thường mà ba đưa cho Quốc Diệu.” Tưởng Lam nói.
Ba bồi thường cho Tô Quốc Diệu?
Lời này đưa tới sóng to cho đám thân thích nhà họ Tô. Ông cụ đã qua đời nhiều năm như vậy, làm sao mà bối thường cho Tô Quốc Diệu được chứ?
Hay là nói, ông cụ có quỹ riêng, bị Tô Quốc Diệu phát hiện!
Trong nháy mắt thân thích nhà họ Tô không thể bình tĩnh nổi, nếu Tô Quốc Diệu đúng là có phát hiện ra quỹ riêng, bọn họ cũng phải được hưởng một phần từ số tiền này nữa!
“Tưởng Lam, cô nói rõ ra xem nào, rốt cuộc chỗ tiền này từ đâu ra.”
“Có phải là tiền ba lưu lại khi con sống, bị mấy người phát hiện.”
“Chúng tôi cũng là con cháu của ông cụ, tất cả mọi người đều có tư cách kế thừa di sản, dựa vào cái gì mà nhà mấy người có thể độc chiếm được.”
Nói đến tiền, mắt mỗi người đều đỏ bừng, hận không thể cấu được một miếng đất ở căn biệt thự trên sườn núi này biến thành của mình.
“Mây người gấp gáp gì chứ, số tiền này không liên quan gì đến mấy người. Ba để Hàn Tam Thiên ở rễ nhà chúng tôi, muốn xin lỗi Nghênh Hạ, cho nên mới để lại cho chúng tôi một khoản tiền, đây là bồi thường cho nhà chúng tôi. Hơn nữa ba cũng quy định số tiền này ba năm sau mới được dùng. Vậy nên nhà chúng tôi mới phải khổ sở chịu đựng ba năm.” Tưởng Lam trợn mắt nói dối, không hề mặt đỏ tim đập.
“Ba để lại cho nhà cô bao nhiêu tiền?” Tô Quốc Lâm tin, vì trừ lời giải thích này ra không còn câu trả lời nào hợp lý hơn.
Thêm nữa khi ông cụ còn tại thế, mặc dù rất tức giận với Tô Quốc Diệu nhưng mấy anh em họ đều biết, người ông cụ hiểu rõ nhất là Tô Quốc Diệu. Có để lại cho ông một khối tài sản cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Tưởng Lam suy nghĩ một chút, đưa ngón trỏ ra, nói: “Một trăm triệu.”
“Cái gì!”
“Một trăm triệu!”
“Thế mà ba lại cho mấy người một trăm triệu!”
Toàn bộ thân thích nhà họ Tô đứng lên, biểu cảm không tin nồi.
Hiện tại toàn bộ nhà họ Tô có bao nhiêu tiền chứ, thế mà ông cụ lại để cho Tô Quốc Diệu một trăm triệu!
Nếu như sớm biết là sẽ có một trăm triệu, bọn họ cũng tình nguyện để Hàn Tam Thiên ở rễ nhà mình!
Tưởng Lam cực kỳ hài lòng với chuyện xưa không chê vào đâu được của, vừa cười vừa nói: “Nói cách khác đấy chính là số tiền mà Quốc Diệu mua biệt thự, hơn nữa ông ấy làm như vậy, cũng làm tăng thể diện cho nhà họ Tô mà thôi.”