Chương 109: Một cô công chúa khác biệt
Sắp xếp công việc cho Trương Linh Hoa xong, điện thoại Hàn Tam Thiên bất ngờ vang. Đáng yêu siêu cấp vô địch xuất hiện khiến biểu cảm Hàn Tam Thiên xám xịt.
Thấy địa chỉ trong điện thoại, Hàn Tam Thiên chạy xe điện tới.
Một căn hộ có thang máy xa hoa, nhưng không phải nhà họ Thiên đều ở nơi này.
Thiên Linh Nhi có rất nhiều bạn bè, nơi đây chỉ có tác dụng để cô tụ tập với đám bạn, hơn nữa căn hộ này chưa từng có người đàn ông nào tới, Hàn Tam Thiên là người đầu tiên.
Sau một lúc chờ Thiên Linh Chi đến, Thiên Linh Nhi không hề chê chiếc xe điện cà tàng của Hàn Tam Thiên, cô ngồi ngay ở ghế sau chỉ đường.
Một đại tiểu thư như này không chê ỏng chê eo mà ngồi xe đạp điện khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì Hàn Tam Thiên từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ hám giàu và cũng như tiểu thư nhà giàu, bình thường mấy người này sẽ có tầm mắt rất cao, đến ô tô còn cảm thấy chướng mắt chứ đừng nói gì xe đạp điện.
“Đây là nhà của em, anh thấy sao?” Đi vào trong nhà, những món đồ chơi lông xù cùng trang trí màu hồng tràn ngập hơi thở của cô gái trẻ mộng mơ.
Hàn Tam Thiên đương nhiên không thích nổi phong cách này, nhưng Thiên Linh Nhi mới là lứa tuổi học sinh nên cũng không lạ lắm.
“Cô ở đây sao?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Đương nhiên không phải, đây là căn cứ bí mật của tôi cùng bạn bè, tiện nói cho anh biết, anh là người đàn ông đầu tiên tới đây đó.” Thiên Linh Nhi cười nói.
Hàn Tam Thiên không có cảm giác vinh dự, anh cau mày.
Ông già Thiên Xương Thịnh kia dù muốn cho Thiên Linh Nhi kéo gần quan hệ với anh, cũng không cần bỏ vốn nặng như thế này?
Đây cũng là lý do Hàn Tam Thiên đồng ý tới ăn cơm, bởi vì anh nghĩ Thiên Xương Thịnh sẽ lên sân khấu, anh muốn mượn sức nhà họ Thiên, hẳn Thiên Xương Thịnh sau khi chứng kiến thân thủ của anh cũng sẽ nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ anh thấy mình nghĩ sai rồi!
“Anh ngồi chơi đi, em đi nấu cơm.” Thiên Linh Nhi nói.
“Cô thực sự nấu cơm thật sao?” Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn Thiên Linh Nhi, chẳng nhẽ không phải tùy tiện nói linh tinh sao?
“Đương nhiên rồi, em nói đùa với anh làm gì?” Nói xong Thiên Linh Nhi đi vào bếp.
Hàn Tam Thiên đi tới cửa gõ vài cái, bộ dáng xắt rau đúng ra dáng, không chỗ không giống phong cách tiểu thư nhà họ Thiên.
“Anh nghỉ đi, nhìn tôi làm gì, chẳng lẽ thấy tôi xinh ư” Thiên Linh Nhi quay đầu, cười với Hàn Tam Thiên.
Cô bé này thực sự xinh đẹp, không nói trái lương tâm thì cô không kém Tô Nghênh Hạ, đặc biệt sức sống tuổi trẻ khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy mình trẻ hơn vài tuổi.
Anh ngồi trong phòng khách một lúc, thì thấy tiếng xào rau cũng và một mùi hương truyền tới.
Chuyện mày khiến Hàn Tam Thiên không bình tĩnh nỗi.
Xắt rau thì làm bộ làm tịch cũng được, nhưng ai ngờ cô bé lại xào rau, sao có thể như vậy!
Hàn Tam Thiên tới phòng bếp, kinh ngạc nhìn động tác thành thạo của Thiên Linh Nhi.
Diễn kịch cũng không làm được như thé, tiểu thư nhà họ Thiên thực sự biết xào rau!
“Anh ngắn người làm gì, chẳng lẽ nhà tôi có tiền thì việc tôi biết xào rau lạ lắm sao?” Thiên Linh Nhi cười nói.
“Đúng là lạ.” Hàn Tam Thiên không dấu diếm, với gia cảnh nhà họ Thiên, hơn nữa Thiên Xương Thịnh xem cô như viên ngọc quý nâng trên tay, trong suy nghĩ của Hàn Tam Thiên, cô bé này phải là loại người mười ngón tay không dính nước mới phải.
“Ông nội tôi dạy tôi từ nhỏ. Tiền trong nhà không liên quan tới năng lực của bản thân, một người muốn là người ưu tú không thể hiện được bằng tiền.” Thiên Linh Nhi nói.
“Giá trị quan rất chính xác, xem ra dù ông nội cô yêu thương cô cũng không biến cô thành công chúa ngang ngược.” Hàn Tam Thiên nói.
“Đương nhiên rồi.” Thiên Linh Nhi ngẳng đầu, vẻ mặt tự hào.
“Thế mà cũng vui được sao?” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Được khen nên vui chứ sao, chẳng lẽ tôi phải khóc lóc sướt mướt?” Thiên Linh Nhi phản bác.
Hàn Tam Thiên cảm thấy mình phải chịu thiệt nếu cứ đấu võ mồm với cô bé này, nên dứt khoát quay về phòng khách.
Sau nửa tiếng, một bàn ăn gồm bốn món mặn một món canh đã xong, mùi vị cũng không tệ, chứng tỏ trình độ nấu ăn của cô khá giỏi, Hàn Tam Thiên ăn không dừng được đũa, nhưng Thiên Linh Nhi lại ngồi đó nhìn anh ăn cơm.
“Cô làm gì đó, sao không ăn, chẳng lẽ cô hạ độc trong món ăn à?” Hàn Tam Thiên sửng sốt, hỏi Thiên Linh Nhi.
“Anh không thấy mình quên chuyện gì rồi à.” Thiên Linh Nhi tức giận nói.
“Rửa… rửa tay?”
Thiên Linh Nhi phùng má, khó chịu nói: “Anh rửa hay không rửa liên quan gì tới em.”
“Vậy tôi quên chuyện gì?” Hàn Tam Thiên không hiểu.
“Anh là đồ ngốc, lúc ở bệnh viện chúng ta đã nói rõ, tôi nấu cơm ngon anh phải khen tôi.” Thiên Linh Nhi đảo mắt xem thường.
Hàn Tam Thiên suýt nữa bị nội thương, cô bé này không ăn cơm để chờ được khen à?
“Được, được, cô muốn được khen như thế nào.”
“Đương nhiên khen tôi xinh đẹp đáng yêu, vóc dáng cực chuẩn đó.” Thiên Linh Nhi không do dự nói ngay.
“Nhưng máy thứ này có liên quan gì tới tài nghệ của cô.”
“Có hay không đâu quan trọng? Dù sao anh đã đồng ý với tôi rồi, bằng không anh đừng hòng ăn nữa.” Thiên Linh Nhi làm bộ muốn cướp chiếc đũa trong tay Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên né được, nói: “Được rồi, cô xinh đẹp đáng yêu nhất, vóc dáng lại chuẩn, nấu cơm thì ngon, cô là người phụ nữ lợi hại nhất trong thế giới này.”
“Lợi hại hơn Tô Nghênh Hạ sao?” Thiên Linh Nhi chớp mắt, tỏ vẻ mặt mong đợi nhìn Hàn Tam Thiên.
“Đương nhiên không rồi.” Hàn Tam Thiên trả lời không hề do dự.
Thiên Linh Nhi bất mãn bĩu môi, vùi đầu ăn cơm.
Thiên Linh Nhi giao nhiệm vụ rửa chén cho Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, dù sao người , “Anh là đồ ngốc, lúc ở bệnh viện chúng ta đã nói rõ, tôi nâu cơm ngon anh phải khen tôi.” Thiên Linh Nhi đảo mắt xem thường.
Hàn Tam Thiên suýt nữa bị nội thương, cô bé này không ăn cơm để chờ được khen à?
“Được, được, cô muốn được khen như thế nào.”
“Đương nhiên khen tôi xinh đẹp đáng yêu, vóc dáng cực chuẩn đó.” Thiên Linh Nhi không do dự nói ngay.
“Nhưng máy thứ này có liên quan gì tới tài nghệ của cô.”
“Có hay không đâu quan trọng? Dù sao anh đã đồng ý với tôi rồi, bằng không anh đừng hòng ăn nữa.” Thiên Linh Nhi làm bộ muốn cướp chiếc đũa trong tay Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên né được, nói: “Được rồi, cô xinh đẹp đáng yêu nhất, vóc dáng lại chuẩn, nấu cơm thì ngon, cô là người phụ nữ lợi hại nhất trong thế giới này.”
“Lợi hại hơn Tô Nghênh Hạ sao?” Thiên Linh Nhi chớp mắt, tỏ vẻ mặt mong đợi nhìn Hàn Tam Thiên.
“Đương nhiên không rồi.” Hàn Tam Thiên trả lời không hề do dự.
Thiên Linh Nhi bất mãn bĩu môi, vùi đầu ăn cơm.
Thiên Linh Nhi giao nhiệm vụ rửa chén cho Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, dù sao người ta cũng là tiểu thư nhà họ Thiên, nấu cơm cho anh là cho anh mặt mũi rồi, sao để cô tiếp tục rửa chén được?
Dọn dẹp xong xuôi, Hàn Tam Thiên nhìn thời gian, cảm thấy đến lúc phải đi rồi, dù sao trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, kẻ nổi danh vô dụng như anh thì không sao, nhưng không thể làm hỏng thanh danh của Thiên Linh Nhi, hơn nữa cô vẫn còn là trẻ con.
“Anh đàn cho tôi nghe một bài để cảm ơn bữa cơm hôm nay đi, anh thấy thế nào?” Thiên Linh Nhi hỏi Hàn Tam Thiên.
“Cô nấu cơm chẳng phải để cảm ơn tôi sao? Giờ lại muốn tôi cảm on lại à.” Hàn Tam Thiên không hiểu nỗi.
“Tôi cảm ơn anh nhiều như vậy, anh phải cảm ơn lại tôi một chút mới đủ.”
Thiên Linh Nhi tuy thấy bóng dáng Hàn Tam Thiên rất giống hoàng tử dương cầm, nhưng không thể khẳng định một trăm phần trăm hai người là một, nên hôm nay cô mới sắp xếp như này, dương cầm nay cũng mới mua.
Muốn giảng đạo lý với phụ nữ chính là tìm chết!
Hàn Tam Thiên là cực kì hiểu điều đó, anh ngồi trước dương cầm, tay đặt lên phím đàn, hỏi Thiên Linh Nhi: “Sao cô biết tôi biết đàn dương cầm.”
“Em biết thôi, anh đừng nói lung tung nữa.” Thiên Linh Nhi không chờ nỗi, nói gấp. Hoàng tử dương cầm như nỗi lên như sao chỗi rồi biến mất không có tung tích gì, lúc này có thể nhìn thấy người đó, Thiên Linh Nhi cực kì kích động, nếu không phải cô kiềm chế giỏi, giờ đã khoa tay múa chân rồi.
“Được.” Hàn Tam Thiên cười.
Tiếng đàn du dương vang lên, Thiên Linh Nhi tìm góc độ giống như trong video nhìn Hàn Tam Thiên, tiếng nhạc giống hệt trên di động, không lệch một tông nào!
Anh quả nhiên là hoàng tử dương cầm!
Nhớ lúc trước Thiên Linh Nhi quên ăn quên ngủ để tìm người này, ai ngờ duyên phận lại kì diệu như thế, cho cô gặp người này ở võ quán.
Thiên Linh Nhi cảm thấy đây là cơ hội ông trời cho mình, dù anh đã kết hôn, nhưng cô vẫn nên nắm chắc cơ hội này.
Dù sao trong mắt nhà họ Tô, anh chỉ là kẻ cô dụng, nhưng anh đến nhà họ Thiên thì sẽ khác.
Tiếng đàn kết thúc, Hàn Tam Thiên đứng lên, thấy Thiên Linh Nhi nhìn mình say đắm.
“Cô sao vậy?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Thiên Linh Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không nghĩ anh đánh đàn lợi hại như thế, tôi quyết định anh sẽ là bạn bè của tôi.
Có thể làm bạn bè với Thiên Linh Nhi, đó là tin tức không tệ với Hàn Tam Thiên, nên anh không từ chối.
“Tôi về nhà đây, lần sau có cơ hội sẽ cho cô ném thử tài nghệ của tôi, nhưng cô phải đưa ông nội cô tới.” Hàn Tam Thiên nói.
“Được chứ.”
Thiên Linh Nhi tiễn Hàn Tam Thiên tới cửa thang máy, trước kia Thiên Linh Nhi chờ thang máy hận nó không tới nhanh một chút, nhưng hôm nay cô lại hy vọng nó có thể chậm một chút.
Nhưng dù chậm như nào, thứ nên đến vẫn sẽ đến.
“Có một điều bất ngờ chờ anh ngày mai đó.” khi Hàn Tam Thiên đi vào thang máy, lúc cánh cửa sắp đóng thì Thiên Linh Nhi nói.