Chương 203
Một chiếc xe thương vụ cách mẹ con Tô Nghênh Hạ tâm mười mét thì dừng lại.
Bây giờ ở làng Bích Lâm đều là người già cô đơn, không có con cái, cho nên chiếc xe này xuất hiện khiến Tô Nghênh Hạ cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ là có người đến nhận người thân?
Cho đến khi người trên xe bước xuống đi về phía họ, Tô Nghênh Hạ mới phát hiện có chuyện không đúng.
“Mẹ, nhanh chạy thôi.”
Lam.
Tô Nghênh Hạ nói nhỏ với Tưởng Tưởng Lam còn chưa phát hiện ra nguy hiểm, không hiểu được mà hỏi: “Sao phải chạy?”
Tô Nghênh Hạ không kịp giải thích đã lôi kéo Tưởng Lam bỏ chạy, những người kia thấy vậy lập tức đuỏi theo.
Tưởng Lam chạy chậm liên lụy cả Tô Nghênh Hạ, còn chưa kịp chạy vào trong làng đã bị đám người kia chặn lại.
“Còn muốn chạy, người đẹp vóc dáng không tồi, có muốn cùng các anh trai vui vẻ hay không, bọn anh nhất định sẽ đối xử tốt em.” Tên cầm đầu đánh giá dáng người của Tô Nghênh Hạ cười đê tiện nói.
“Các anh là ai.” Tô Nghênh Hạ hỏi.
“Đương nhiên là đàn ông rồi, em có muốn thử hay không?” Mấy tên đàn ông vừa nói chuyện vừa vây quanh Tô Nghênh Hạ.
Lúc này Tưởng Lam mới biết những kẻ này đến tìm phiền toái, vội che ở phía trước Tô Nghênh Hạ: “Các anh đừng có động vào con gái tôi, có biết nó là vợ của ai không hả?”
“Bà già, cút ra chỗ khác, đừng cản trở chuyện tốt của ông đây, nếu không đánh chết bà.” Tên cầm đầu uy hiếp Tưởng Lam nói.
Bây giờ Tưởng Lam đã biết khả năng của Hàn Tam Thiên, cho nên hoàn toàn không sợ hãi, mặc kệ máy tên này là ai, nhất định cũng không có địa vị gì cao như Đường Tông.
“Tôi khuyên các anh nên nghĩ kỹ, néu không…”
Tưởng Lam còn chưa nói hết câu, tên càm đầu đã đi về phía trước, một cước đạp ngã Tưởng Lam sau đó nói với thuộc hạ: “Trẻ bắt lên xe, già đánh cho một trận.”
Đối mặt với mấy tên đàn ông khỏe mạnh, Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không có sức để phản kháng, trơ mắt bị mang lên phía sau xe nhìn Tưởng Lam bị đánh.
Tưởng Lam kêu rên, chỉ có thể lấy tay ôm đầu chịu đánh, đợi sau khi đám người kia hùng hồ rời đi, lúc này mới hoảng loạn ngồi dậy lấy điện thoại ra.
“Hàn Tam Thiên, Nghênh Hạ ở làng Bích Lâm bị người ta bắt đi rồi.”
Lúc này Hàn Tam Thiên đang ở trong văn phòng của Đường Tông, vừa nghe được tin cực kỳ tức giận, ngay cả Đường Tông đang ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được sát ý.
“Con đã biết.” Hàn Tam Thiên tắt điện thoại, sắc mặt âm trầm mà nói với Đường Tông: “Có kẻ bắt vợ của tôi.”
Đường Tông kinh hãi, lá gan của kẻ nào lớn như vậy, dám động vào người của Hàn Tam Thiên!
“Anh Hàn, em lập tức cho người đi điều tra.” Đường Tông nói.
Hàn Tam Thiên hít một hơi bình ổn lại cảm xúc trong lòng, chuyện này nếu không phải Tưởng Uyễn làm thì chính là Tưởng Thăng.
Sau khi rời khỏi công ty của Đường Tông, Hàn Tam Thiên lái xe của Đường Tông đến thẳng dưới lầu nhà Tưởng Thăng.
Một nhà ba người Tưởng Thăng đều ở nhà, đây là chuyện bình thường nhà bọn họ, ai cũng không muốn đi tìm việc làm, đều chỉ muốn dựa vào đường tắt để mà kiếm tiền.
Lần trước không lừa được Hàn Tam Thiên, hơn nữa còn bị Hàn Tam Thiên đánh khiến cho Lưu Hoa luôn ghi hận trong lòng, nhịn đau bỏ ra một ngàn tệ tìm anh Long giúp đỡ, có thể thấy được lòng dạ bà ta xấu xa bao nhiêu.
“Bỏ ra mười nghìn tệ, con nói với anh Long có thể khiến cho Hàn Tam Thiên quỳ xuống xin lỗi chúng ta hay không?” Lưu Hoa hỏi Tưởng Thăng, nếu như chỉ dạy dỗ Hàn Tam Thiên với Tô Nghênh Hạ, Lưu Hoa cảm thấy không đáng tiền, dù sao cũng phải nhìn thấy Hàn Tam Thiên khốn khổ mới có thể khiến cho Lưu Hoa hả giận.
Từ chuyện này Tưởng Thăng lời được hai mươi nghìn tệ, hiện tại đâu thèm để ý Hàn Tam Thiên với Tô Nghênh Hạ sẽ ra sao, chỉ mong trời nhanh tối để bản thân có thể đến quán ăn đêm càn quét một trận, làm một kẻ có tiền.
“Mẹ, mẹ có bị ngốc không vậy, chuyện này sao có thể để cho Nghênh Hạ biết là chúng ta làm được?” Tưởng Thăng bảo.
“Tên nhóc thối nhà con, lẽ nào lại phí mắt mười nghìn tệ không công sao? Không được tận mắt nhìn bọn chúng bị đánh, vậy con đi mang tiền của mẹ về ngay, cùng lắm không tìm cậu ta gây phiền phức nữa.” Lưu Hoa đáp.
“Tiền đã đưa cho anh Long, mẹ còn muốn lấy về, không muốn sống nữa phải không? Ở huyện Bân này ai cũng có thể chọc, nhưng nếu chọc đến anh Long, mạng nhỏ của cả ba người chúng ta có thể giữ được chắc.” Tưởng thăng nói.
“Vợ à, chuyện này không thể làm loạn được, anh Long là ai chẳng lẽ mình còn không rõ sao.” Tưởng Phong Quang cũng không muốn Lưu Hoa làm ra loại chuyện ngu ngốc gì, vội vàng nhắc nhở.
“Anh ta có gì lợi hại chứ, cùng lắm là báo cảnh sát, bắt lại không phải là xong sao.” Lưu Hoa cãi.
Tưởng Phong Quang thở dài, bảo: “Mình nghĩ quá đơn giản rồi, anh Long ở huyện Bân làm chuyện xấu còn ít sao, nếu có chứng cứ đã sớm bị bắt rồi, còn chờ đến lúc này? Cho dù có bắt được, dưới tay hắn có nhiều người như vậy, sẽ tìm đến chúng ta gây phiền phức, như vậy chúng ta phải làm sao?”
“Mẹ, mười nghìn tệ này là mẹ chủ động đưa, hiện tại hồi hận cũng không kịp nữa, đừng suy nghĩ nhiều, mẹ chỉ cần nghĩ đến Tô Nghênh Hạ rơi vào tay anh Long sẽ có kết quả ra sao, như vậy cũng đủ khiến mẹ vui vẻ rồi.” Tưởng Thăng an ủi.
“Tô Nghênh Hạ càng thảm mẹ đương nhiên càng vui, tốt nhất là anh Long để ý đến cô ta, cưỡng gian cô ta, có điều loại phụ nữ đó sao có thể đáng giá mười nghìn tệ.” Lưu Hoa tức giận bắt bình nói.
Nghe Lưu Hoa nói, Tưởng Phong Quang không biết nói gì, Tô Nghênh Hạ dù sao cũng là cháu gái, dạy dỗ một chút là được, sao bà ta có thể suy nghĩ ác độc như vậy chứ?
Có điều lời của Lưu Hoa, Tưởng Phong Quang không dám phản bác, nều không nhất định sẽ bị mắng một trận.
Một nhà ba người đói bụng, chuẩn bị hấp lại bánh bao ăn tạm thì tiếng đập cửa vang lên.
Bình thường trong nhà sẽ không có người đến, cho nên Tưởng Thăng khi mở cửa cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ là đến giục nộp tiền điện nước sao?
“Ai? Nếu như đến thu tiền điện nước thì đi nhanh đi, nhà chúng tôi không dùng điện, anh cắt điện đi cũng được.”
Tưởng Thăng vô lại nói.
“Chuyển phát nhanh.” Âm thanh ngoài cửa vang lên.
Bây giờ phổ biến mua hàng online, Tưởng Thăng cũng thường xuyên mua đồ, có điều mua hàng online rất phí tiền, bình thường gã mua xong đều đánh giá xấu, còn không có mặt mũi đòi người bán bồi thường cho nên tài khoản online bị kéo đen một thời gian, sao lại còn có đô giao đến tận cửa được?
Tất nhiên, trong mắt nhà họ Tưởng, có tiện nghỉ không chiếm tuyệt đối không có khả năng, cho dù giao sai cũng được.
Tưởng Thăng mở cửa ra thì nhìn thấy Hàn Tam Thiên, ý nghĩ đầu tiên là nhanh đóng cửa lại.
Có điều cửa chưa kịp đóng đã bị chân của Hàn Tam Thiên chặn lại, còn bị đắm một phát vào mặt.
“Hàn Tam Thiên, mày làm gì vậy hả, dám chạy đến nhà người khác đánh người, còn có vương pháp hay không.”
Vẻ mặt Tưởng Thăng đầy tức giận, quát Hàn Tam Thiên.
“Là mày tìm người bắt cóc Tô Nghênh Hạ?” Ánh mắt Hàn Tam Thiên lạnh như băng ,tràn đầy sát khí.
Đối với một kẻ chuyên đi nói dối hết người này đến người khác như Tưởng Thăng, nói dối dường như là kỹ năng vốn có, không chút do dự đáp: “Tô Nghênh Hạ sao lại bắt cóc rồi? Hơn nữa cô ta bị bắt, sao mày không đi tìm, đến tìm tao làm gì kia chứ ?”
Lúc này, Lưu Hoa đi từ trong phòng bếp ra, nhìn Hàn Tam Thiên đầy phẫn nộ, nhưng có chuyện trước đó cũng không dám đứng quá gần: “Hàn Tam Thiên, nhà chúng tôi có phải rất dễ bị bắt nạt, cho nên cậu mới tìm đến tận cửa.”
“Tôi hỏi một lần nữa, Tô Nghênh Hạ có phải do các người tìm người bắt cóc không.” Vẻ mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng hỏi.
“Hàn Tam Thiên, tao là người như thế nào mày còn chưa rõ sao? Tao có bản lĩnh đến mức dùng tiền tìm người hả, nếu như có tiền không bằng tao dùng tiền đó mua đồ ăn ngon cho no bụng rồi.” Tưởng Thăng nói.
Cả nhà này keo kiệt như thế nào, Hàn Tam Thiên đương nhiên biết rõ, giống như Tưởng Lam nói, những kẻ bắt Tô Nghênh Hạ đều là những kẻ xấu, muốn mời loại người này làm việc, nhát định tốn không ít tiền.
“Nếu như chuyện này có quan hệ với mấy người, tôi sẽ khiến cho các người chết không dễ dàng.” Hàn Tam Thiên nói xong thì rời khỏi nhà của Tưởng Thăng. Nếu như: không phải do Tưởng Thăng, vậy khả năng duy nhát liền rơi trên người Tưởng Uyền.
Sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, Tưởng Thăng vội vàng đóng cửa rồi khóa trái lại.
“Mẹ, sẽ không có chuyện gì chứ?” Tưởng Thăng có chút lo lắng hỏi, ánh mắt lúc nãy của Hàn Tam Thiên giống như: muốn giết người, nếu như không dựa vào khả năng nói dối lừa gạt của mình, Tưởng Thăng cơ bản không dám nghĩ đến kết quả của mình.
Lưu Hoa hoàn toàn là dáng vẻ chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ: “Có thể có chuyện gì kia chứ, chuyện này là do anh Long làm, lẽ nào cậu ta có thể lợi hại hơn cả anh Long sao? Bây giò mẹ hy vọng anh Long đã giải quyết xong Tô Nghênh hạ, để xem thằng oắt con vô dụng đó có thể làm gì.”
Tưởng Thăng nghĩ cũng gật đầu: “Đúng như thé, hơn nữa anh Long là nhân vật lớn, chắc sẽ không bán đứng chúng ta”