Chương 75: Đao Thập Nhị “Quá khủng rồi.”
“Tên đó mà không phải người của đấu trường thì tôi viết ngược tên luôn. Chắc chắn là bên đấu trường có tình sắp xếp.”
“Khán giả bình thường thì sao lại lợi hại như thế được.”
Thính phòng nổ ra âm thanh nghị luận sôi nổi, chỉ có Mặc Dương và Lâm Dũng biết Hàn Tam Thiên không hề liên quan gì đến đấu trường. Nhưng trong đầu họ hoàn toàn không có một từ ngữ nào để hình dung được Hàn Tam Thiên.
“Cậu ấy không định một mình đấu với toàn bộ người của đấu trường đấy chứ?”Mặc Dương cười khổ nói.
Lâm Dũng lau cái trán đẫm mồ hôi lạnh, nói: “Có thể lắm, nhưng cao thủ dưới tay Diệp Chi nhiều như mây, anh ấy chống đỡ được thật ư?”
“Cậu thấy có cản cậu ta lại được không? Hai tay đắm này hoàn toàn không có cơ hội hoàn thủ. Một người lợi hại như vậy mà lại cam chịu ở rễ nhà họ Tô, rồi lại bị cả thành phố coi là phế vật nữa chứ.”Mặc Dương khó hiểu nói, nếu ông mà có nhiều tiền như vậy, nếu ông mà có thân thủ như vậy, chắc chắn sẽ không cam chịu bị người khác cưỡi lên đầu lên cổ.
Làm mọi chuyện chỉ vì một người phụ nữ ư?2 Sắc mặt người nhân viên kia cực kỳ khó coi, xem ra chỉ có thể gọi quyền thủ mạnh nhát ra thôi, tuyệt đối không thể để đấu trường mắt thể diện được.
“Muốn tiếp tục không” Nhân viên hỏi Hàn Tam Thiên.
“Đừng gọi mấy tên rác rưởi nữa, chỉ tổ phí thời gian thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ gọi người mạnh nhát ra, khẳng định không làm cậu thất vọng.” Nhân viên cắn răng, bước về phía phòng nghỉ của tuyềển thủ.
Những tay đấm khác cực kỳ kinh ngạc khi biết bên mình lại thua. Một khán giả bình thường sao lại lợi hại đến vậy.
Nhân viên bước đến trước mặt một tay đắm mặt toàn sẹo, trầm giọng nói: “Đao Thập Nhị, đến lượt anh lên sàn.”
“Hôm nay không có trận của tôi.” Đao Thập Nhị ngắng đầu.
Trên mặt anh ta có một vết sẹo chạy dài cả khuôn mặt, trông cực kỳ dữ tợn. Tên tuổi của anh ta cực kỳ nổi tiếng ở đấu trường, là cao thủ số một số hai, có rất nhiều fan hâm mộ. Hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn, hầu như trận nào cũng có sẽ đỗ máu, cho nên rất ít người đồng ý trở thành đối thủ của anh ta.
Mục đích của anh ta rất đơn giản, đánh quyền anh vì tiền. Mỗi lần muốn anh ta lên đấu trường đều phải đưa một khoản tiền lớn, không có tiền thì đừng mong anh ta làm việc cho. Anh ta cũng không thèm để ý đấu trường có mất mặt mũi vì chuyện này không.
Giọng của nhân viên lạnh tanh, nói: “Anh làm việc dưới trướng của đấu trường. Lúc này đấu trường gặp khó khăn, anh mà không ra mặt thì đừng trách tôi thông báo cho anh Phi.”
“Dù Diệp Phi có đứng trước mặt tôi thì cũng phải đưa tiền ra.”
Đao Thập Nhị nói.
Nhân viên cắn chặt răng. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà báo cho Diệp Phi, chắc chắn gã sẽ bị Diệp Phi coi là một tên vô dụng không có tích sự. Bị Diệp Phi trách cứ, hậu quả sau đó gã không thể gánh vác được.
“Được, đánh thêm một trận này sẽ đưa tiền cho anh.”
Đao Thập Nhị đứng lên, đi ra khỏi phòng nghỉ.
Khi Đao Thập Nhị xuất hiện trên đấu trường,khán giả đều rất sợ hãi. Ai cũng không ngờ bên phía đấu trường sẽ gọi Đao Thập Nhị ra mặt.
Vì những trận đấu trong giờ hành chính không nhiều khán giả lắm nên Đao Thập Nhị sẽ không tham gia bắt kỳ trận nào. Cho dù có là hai ngày nghỉ, có thể được xem trận đấu của Đao Thập Nhị cũng phải dựa vào may mắn.
“Thế mà lại cho Đao Thập Nhị ra.”
“Hôm nay không phải cái ngày quan trọng gì, khán giả cũng không đông. Bên đấu trường sao lại sắp xếp như vậy.”
“Vậy chẳng lẽ, người này không phải là nhân viên của đấu trường ư?”
“Nếu tên đó không phải người của đấu trường, Đao Thập Nhị xuất hiện thì tên đó thảm rồi. Đối thủ lần trước của Đao Thập Nhị bị đánh gãy cả hai tay. Nghe bảo bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện đó.”
“Không ngờ hôm nay lại gặp phải trận đấu phấn khích đến vậy, đúng là không tốn công đến đây mà.”
Mọi người trên thính phòng đều xoa tay, bộ dáng hưng phấn chờ mong.
Mặc Dương và Lâm Dũng nghe họ thảo luận, biểu cảm nghiêm túc lên.”
“Đao Thập Nhị này rất mạnh ư?” Mặc Dương hỏi.
Lâm Dũng sợ hãi nói: “Video quay lại trận đấu của tên đó rất ít, nhưng đây là người duy nhất giữ ngôi vị toàn thắng. Hơn nữa ra tay không hề lưu tình chút nào, đối thủ của tên đó may nhất là nằm viện một tuần.”
“Có cách nào ngăn được không, không thể nhìn Hàn Tam Thiên bị thương được.” Mặc Dương nói.
Lâm Dương bắt đắc dĩ lắc đầu. Bên đấu trường đã bị mắt mặt rồi, chắc chắn sẽ không buông tha cho Hàn Tam Thiên. Việc này liên quan đến mặt mũi của đấu trường.
“Anh Mặc, lúc này chỉ có thể trông chờ vào khả năng của anh Tam Thiên. Chúng ta mà nhúng tay vào, nếu kinh động đến Diệp Phi thì càng nghiêm trọng hơn thôi.” Lâm Dũng nói.
Trên đấu trường, Đao Thập Nhị nói với Hàn Tam Thiên: “Anh bạn, tôi đề cử cậu khoa chỉnh hình của bệnh viện thành phó, bác sĩ ở đó không tôi đâu.”
Khi Hàn Tam Thiên đối mặt với Đao Thập Nhị không còn thoải mái như trước nữa. Anh có thể nhìn ra được Đao Thập Nhị là một người tàn nhẫn, hơn nữa có khả năng rất mạnh. Viêm Quân đã nói qua, đối mặt với bất cứ kẻ địch nào cũng không thể chủ quan, đặc biệt là khi đối đầu với người có thể uy hiếp đến tính mạng của bản thân.
“Anh đã quen thuộc như vậy thì có thể đặt trước một giường cho mình.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Khuôn mặt Đao Thập Nhị không dao động. Vết dao trên mặt càng thêm dữ tợn hơn, trông như khuôn mặt của một tên ác ma, nói: “Cậu có thể khiến tôi lùi lại một bước thì tôi sẽ nhận thua.”
Đao Thập Nhị nắm hai tay, đột nhiên hét to một tiếng.
Hàn Tam Thiên hơi gập người lại, bày ra tư thế như hình cây cung.
Hai người đều bất ngờ xông lên. Cả đấu trường gần như bị đánh sập, không ngừng rung động.
Tất cả khán giả từ bốn phương đều vô thức nín lại hô hấp. Đây chắc chắn là trận đấu giữa hai kẻ mạnh, thậm chí còn là trận đấu kích thích nhất từ trước tới nay của đấu trường.
Àm!
Hai đấm chạm nhau, tay phải của Hàn Tam Thiên run lên, một cơn đau đón theo các đốt ngón tay đánh úp lại. Nhưng anh lại không lùi bước, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ còn không hề thay đổi.
Ỷ Đao Thập Nhị hơi kinh ngạc. Người có thể đối đầu với nắm đấm của anh ta, có tìm cả đấu trường cũng không tìm được.
Đây không chỉ là va chạm sức lực, trình độ rắn chắc của cơ thể cũng là điểm mắu chốt. Ăn một quyền như vậy mà vào tay của người khác chắc chắn sẽ hoàn toàn bị phế bỏ!
Dưới sàn đấu, những tuyển thủ khác cũng chạy ra xem náo nhiệt. Nhìn một màn này ai ai cũng có biểu cảm kinh ngạc.
“Tên đó dám đối đầu với nắm đấm của Đao Thập Nhị.”
“Người này không biết Đao Thập Nhị là mình đồng da sắt sao?”
“Nhưng nhìn bộ dáng của người này, có lẽ cũng không chịu thương tổn gì quá lớn.”
Trên sàn đấu, hai người đều thu nắm đấm lại. Sau đó Đao Thập Nhị tần công như cuồng phong bão vũ, từng đắm đều rơi vào da thịt.
Hàn Tam Thiên lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không thể đánh trả, chỉ có thể liều mạng ngăn cản.
Đao Thập Nhị hét một tiếng, tung một đắm mang theo trận gió sắc bén ra, hướng thẳng vào ngực Hàn Tam Thiên.
Hai tay Hàn Tam Thiên kết thành chưởng, bảo vệ trước ngực.
Một sức mạnh cường đại đánh úp lại khiến Hàn Tam Thiên bị đẩy trượt một đoạn đến sát bên sàn đấu.
Trên khán đài, Mặc Dương và Lâm Dũng đồng loạt đứng lên.
Dù không ở trên đó nhưng họ có thể cảm nhận được một đắm này của Đao Thập Nhị mang sức mạnh kinh người.
“Mẹ nó, sức mạnh của tên Đao Thập Nhị này quá khủng bố rồi.” Mặc Dương nói.
“Khủng bồ mới là anh Tam Thiên, ăn đắm đó mà cũng không lùi lại từng bước. Anh ấy hoàn toàn không giảm lực, ăn toàn bộ sức mạnh của Đao Thập Nhị.” Lâm Dũng nói.
“Không được, chúng ta phải ra mặt, dù có phải xé mặt với Diệp Phi cũng không tiếc. Không thể để Hàn Tam Thiên rơi vào tình huống nguy hiểm.” Mặc Dương không thể trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên bị thương. Hơn nữa ông biết, Hàn Tam Thiên không phải là đối thủ của Đao Thập Nhị.
“Chờ một lát xem, chắc hẳn anh Tam Thiên sẽ có chừng mực.”
“Ăn một đấm đó của tôi mà cũng không lùi từng bước, không tồi.” Đao Thập Nhị thưởng thức nhìn Hàn Tam Thiên. Nếu mà là người bình thường khác thì đã ngã xuống rồi nhưng Hàn Tam Thiên thì không, vẫn vững chắc như núi.
Hàn Tam Thiên buông hai tay, khoanh tay lại nên không ai có thể nhìn thấy hai tay anh đang run nhè nhẹ.
“Một người lợi hại như anh, lựa chọn kiếm cơm ở một nơi như thế này chỉ đang tự mai một bản thân thôi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Đao Thập Nhị không thèm để ý, nói: “Tôi cầm tiền của đấu trường thì sẽ làm việc cho họ. Tôi có đánh giá cậu cao thì không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho cậu.”
ệ Chân phải của Đao Thập Nhị dẫm mạnh xuống, tạo ra một dấu chân đáng sợ trên sàn đấu. Thân thể cao lớn như một con hỗ dũng mãnh, vung quyền gào thét vọt đến.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, giơ đùi phải ra, như là định lấy chân đón quyền.
“Cậu tự tìm chết.” Đao Thập Nhị lạnh lùng nói một câu.
Han Tam Thiên ở giữa không trung tạo ra một tư thế không hề phù hợp với lẽ thường. Xoay mình, tránh nắm đấm của Đao Thập Nhị đá một cước vào ngực Đao Thập Nhị, sau đó vung ra chân trái nhanh như chóp.
Đao Thập Nhị nhíu mày thu nắm đấm về, dùng cơ thể chống đỡ hai cước của Hàn Tam Thiên.