Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 298:

 

Sau khi Nam Cung Thiên Thu được gả vào nhà họ Hàn, Thân Ông thề cả đời không cưới vợ, hơn nữa ông ta cũng làm được, chưa từng chạm vào một người phụ nữ nào,vô cùng yêu Nam Cung Thiên Thu.

 

Tin tức Nam Cung Thiên Thu chết rất bí ẩn, chỉ có một số gia tộc thượng lưu ở thủ đô mới biết. Khí Thân Ông biết tin, tức tới mức hộc máu, hận không thể giành Nam Cung Thiên Thu lại từ tay thần chết, nhưng chuyện không thực tế đó chỉ có thể nghĩ mí thôi. Việc duy nhất ông ta có thể làm là báo thù cho Nam Cung Thiên Thu.

 

“Cháu muốn báo thù sao?” Đây là lời nói đầu tiên khi Thân Ông nói với Hàn Quân.

 

Hàn Quân có hậu quả như ngày hôm nay là do Hàn Tam Thiên gây ra, gã nằm mơ cũng muốn báo thù. Hàn Quân đã gãy hai chân không có chút cốt khí nào quỳ xuống trước mặt Thân Ông.

 

“Ông, bà nội bị Hàn Tam Thiên hại chết, cũng khiến cháu phải tàn phế, cháu hận muốn giết nó, đem nó lột da, róc xương cho chó ăn.”

 

“Ông sẽ giúp cháu, trong thời gian cháu chưa ra tù, ông sẽ tìm một quân cờ thay cháu làm chuyện đó.”

 

Nguyên nhân Thân Ông tới Thiên Vân chính là tìm một quân cờ.

 

Thân Ông nắm rõ tình hình ở Thiên Vân, mà quân cờ đầu tiên ông ta dùng để đối phó với Hàn Tam Thiên chính là Tô Hải Siêu, bởi vì Tô Hải Siêu cực kì hận Hàn Tam Thiên.

 

Đứng ở cửa sân bay, Thân Ông hít sâu một hơi, lắm bẩm nói: “Viêm Quận, tôi không tự mình ra tay đối phó với Hàn Tam Thiên, không tính là trái với giao dịch của chúng ta rồi.”

 

Hàn Tam Thiên tự mình lái xe chạy tới chỗ định vị của Tô Hải Siêu.

 

Nơi này là một tiểu khu cũ, bởi vì tiền thuê nhà rất rẻ, cho nên có rất nhiều người từ tỉnh khác tới đây làm việc, cũng có du côn địa phương, là một nơi cực kì hỗn loạn.

 

Sau khi Hàn Tam Thiên dùng xe, đã có máy tên du côn chú ý tới anh.

 

Máy tên đó hút thuốc, ra vẻ ngầu chó chặn trước mặt Hàn Tam Thiên.

 

“Anh em, nơi này đậu xe phải trả phí, đưa tiền trước đi.” Một người trong nhóm nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Bao nhiêu?” Hàn Tam Thiên lạnh mặt hỏi.

 

Thấy Hàn Tam Thiên dễ nói chuyện như vậy, mây người đó đều nở nụ cười.

 

Việc có bánh từ trên trời rớt xuống kiểu này không phải hôm nào cũng có, nên bọn họ tự nhiên phải ngoặm một miếng †o rồi.

 

“Anh em, chiếc xe này hơn mười triệu đó nhỉ, mấy người tôi sẽ giúp anh trông coi, đỡ bị người ta phá hỏng, anh xem chúng tôi nhiều người như này, mỗi người hai ba nghìn thì sao.” Người nọ nói.

 

Hàn Tam Thiên móc túi, vẻ mặt người nói chuyện vô cùng đau đớn, cảm thấy số tiền mình nói ra quá ít rồi.

 

Nhưng ngay lúc này, Hàn Tam Thiên lại ném một đồng xu xuống, tiếng rơi cực kì rõ ràng.

 

“Mẹ nó, mày có ý gì.”

 

“Mẹ nó, mày coi chúng tao là ăn mày đúng không, dám cho chúng tao một đồng ân “Người anh em, tao thấy mày không có mắt nhìn người rồi, có biết nắm đấm của tao lợi hại như nào không.”

 

Đám du côn vén tay áo, lộ vẻ hung thần ác sát.

 

“Tôi tốt bụng khuyên mấy người một câu, cút!” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

 

“Mẹ nó, dám kiêu ngạo ở địa bàn của tao, mày là cái thá gì.”

 

“Mấy anh em, đánh cho tao, dạy dỗ cái thằng mắt mù này một trận.”

 

“Hôm nay không bỏ ra mấy triệu, mày đừng tưởng đi.”

 

Mấy gã du côn kết bè kết phái này thường bắt nạt máy nhà công nhân trong tiểu khu, hơn nữa càng ngày càng kiêu ngạo vì không có chuyện gì xảy ra, khiến bọn họ càng to gan lộng hành, bọn chúng nghĩ đánh cho Hàn Tam Thiên mây trận là anh sẽ thành thật.

 

Một phút sau, Hàn Tam Thiên vẫn đứng sừng sững, còn mấy gã du côn bị đánh ngã xuống đắt, kêu rên thảm thiết.

 

“Coi xe cho tốt, nếu chiếc xe này bị trầy chỗ nào, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho mấy người.” Hàn Tam Thiên nói xong rồi đi vào tiểu khu.

 

Mấy gã du côn biết mình đụng phải cục xương cứng, liên tục gật đầu, nhìn Hàn Tam Thiên rời đi.

 

“Đu me, thằng này là ai vậy, mạnh thế.”

 

“Mẹ nó, không nghĩ gặp phải thằng trong nghề, không thể bị đánh oan như thế được.”

 

“Phá mẹ xe của nó đi, để nó biết hậu quả khi động tới chúng ta, xong rồi thì chạy thôi, sao thằng đó tìm được?”

 

Mấy gã này bị Hàn Tam Thiên đánh phục, nhưng khi Hàn Tam Thiên rời khỏi thì lại nảy ra ý định trả thù, phá xe xong chạy, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không thể tìm được bọn họ.

 

Đối với máy thằng lưu manh như bọn họ, bị ăn hành mà không đòi lại mặt mũi, sau này sao có thể lăn lộn trên giang hồ nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK