Chương 229:
“Một tên lái Lamborghini, hình như là tài xế, nhưng biển số xe không phải vùng này.” Khâu Mộc nói.
“Không phải vùng này?” Ninh Vũ cau mày, thế lực của nhà họ Ninh ở thành phố Dung rất rộng, nhưng ra khỏi thành phố Dung thì anh ta không thể làm bậy, hơn nữa có thể lái được Lamborghini, điều này cho thấy nhất định gia cảnh của đối phương cũng không bình thường.
Rồng sang sông đấu với rắn rít, đó cũng không phải chuyện tốt.
“Ninh Vũ, đừng nói anh đổi ý đó? Chẳng lẽ còn có người mà cậu Ninh anh không dám chọc sao?” Khâu Mộc cố ý châm ngòi thổi gió.
Ninh Vũ lạnh lùng nhìn Khâu Mộc, nói: “Bà tám, cô đang xem thường Ninh Vũ tôi đấy à?”
Khâu Mộc sợ đến mức rụt cổ một cái, nói: “Ninh Vũ, em không có ý đó, anh lợi hại như vậy, sao có thể có người không dám chọc vào chứ.”
“Không phải vùng này, quả thực có hơi phiền phức, nhưng không phải vấn đề gì to tát.” Ninh Vũ nói.
Lúc này, đột nhiên người Khâu Mộc chấn động, hai người ngồi cạnh quầy bar dưới lầu, không phải là hai tên hôm nay sao?
“Ninh Vũ, là bọn họ, không phải oan gia không gặp gỡ, không ngờ rằng lại chủ động tìm đến cửa.” Khâu Mộc chỉ hai người dưới lầu nói.
Ninh Vũ ngồi thẳng người dậy, tuy rằng ánh đèn khiến anh ta không thể nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ, nhưng xem đại khái, gương mặt xa lạ.
“Đi thôi, báo thù giúp cô, sẵn tiện đêm nay đối phó chị em của cô.” Ninh Vũ vừa cười vừa nói.
Khâu Mộc hào hứng vội vã đứng dậy, đã nghĩ xong phải đối phó hai người Hàn Tam Thiên thế nào.
Nhất định phải đánh Thanh Vân mắng cô ta một trận thật nặng, về phần tên tài xế lái xe giả bộ ngầu Hàn Tam Thiên, làm hại cô ta lãng phí diễn xuất, ít nhất cũng phải quỳ xuống nói xin lỗi cô ta.
Ngồi bên cạnh quây bar, Thanh Vân quen thuộc gọi hai cocktail, nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như lần đầu, điều này càng khiến Hàn Tam Thiên xác định anh ta không đơn giản.
Nếu như anh ta chỉ là đạo sĩ lường gạt bịp bợm, sao có thể có tiền đến đây tiêu xài chứ?
“Tôi không uống rượu, cho tôi một ly nước đá, cảm ơn.” Hàn Tam Thiên nói với em gái pha chế rượu trong quây bar.
Em gái pha chế vẻ mặt bất ngờ, người đến hộp đêm lại không uống rượu, từ trước đến nay cô ấy chưa từng gặp.
“Nước đá cũng phải tính tiền.” Em gái pha chê nói.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, móc ra tờ hai trăm nhét vào cổ áo em gái pha chề.
“Đại ca, anh tới chỗ thế này không ít nhỉ, có kinh nghiệm hơn tôi nhiều.” Thấy cảnh này, Thanh Vân vừa cười vừa nói.
Hàn Tam Thiên đã chứng kiến cách cho tiền boa ở Thượng Hải, chưa từng ăn thịt heo, còn có thể chưa từng thấy heo chạy sao?
Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm giác gáy bị người ta vỗ một cái thật mạnh.
Quay đầu, Ninh Vũ ôm Khâu Mộc, vẻ mặt khiêu khích nói: “Anh bạn, chọc người phụ nữ của tôi, lá gan anh không nhỏ nhỉ.”
Nhìn Khâu Mộc, Hàn Tam Thiên lại trừng mắt liếc Thanh Vân, nếu không phải tại người này thì sao lại chọc tới phiền phức này.
“Hiểu lầm rồi, tôi chỉ gặp người phụ nữ của anh một lần hôm nay mà thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
Ninh Vũ đột nhiên giơ tay lên, âm nhạc trong hộp đêm dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
“DJ, anh điên rồi hả, ông đang hăng đó.”
“Đệch mợ, mày muốn nghỉ việc đúng không?”
Tiếng mắng chửi vang lên bốn phía, khách trong quán lập tức bùng nỗ bất man.
“Ai có ý kiến, tới trước mặt tôi mà nói.”
Ninh Vũ lớn tiếng bảo.
Lúc những vị khách kia nhìn thầy Ninh Vũ, cả đám ngậm miệng lại.
“Cậu Ninh, là cậu à, xin lỗi xin lỗi, là tôi lắm mồm.”
“Cậu Ninh có chuyện cần làm, mau bật đèn lên.”
“Bật đèn bật đèn.”