Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 430:

 

Tưởng Lam cũng không hề bất ngờ với thái độ Tô Nghênh Hạ biểu hiện ra. Trong lòng bà ta sao lại không bài xích chuyện này được chứ? Đám người nhà họ Tưởng này đều là người thân nhất với bà ra, năng lực của bọn họ thế nào, Tưởng Lam hiểu rõ hơn ai hết.

 

Nhưng Tưởng Hoành đã nói đến mức này rồi, bà ta chỉ có thể dốc hết sức thử xem sao. Hơn nữa với tính cách của Tô Nghênh Hạ, chỉ cần bám lấy nài nỉ, bà ta vẫn có lòng tin có thể thuyết phục được có.

 

“Con đừng vội từ chối, để mẹ nói rõ cho con rốt cuộc là chuyện như thế nào đã.”

 

Tưởng Lam dùng giọng điệu dịu dàng nói.

 

Hàn Tam Thiên quay về phòng, việc này anh cũng lười nhúng tay vào. Bất kể Tô Nghênh Hạ quyết định ra sao, Hàn Tam Thiên đều sẽ tôn trọng cô.

 

Ngồi trên giường, Hàn Tam Thiên lấy từ trong ví tiền ra một chiếc máy cảm ứng, thể tích vô cùng nhỏ, rất dễ dàng làm rơi.

 

Nhưng ở trong tay Hàn Tam Thiên thì đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được, bởi vì mỗi ngày anh đều sẽ nhìn nó rất nhiều lần.

 

Tính thời gian thì Chuột Chũi rời đi cũng được lâu rồi, chắc chắn đã vào được nhà tù Địa Tâm. Nhưng máy cảm ứng lại chậm chạp không có động tĩnh gì, là do gã đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay là trong nhà tù Địa Tâm căn bản không có Hàn Thiên Dưỡng?

 

Mỗi khi Hàn Tam Thiên nghĩ đến chuyện này đều sẽ không yên lòng được. Anh mong Hàn Thiên Dưỡng còn sống, ký thác kỳ vọng rất lớn vào chuyện này, anh còn vô cùng lo sợ giấc mơ này sẽ tan vỡ.

 

“Ông nội, ông nhát định phải sống, chỉ cần ông còn sống, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu ông.” Hàn Tam Thiên nắm chặt máy cảm ứng, vẻ mặt kiên quyết mà tự nói với mình.

 

Trong một gian phòng tối đen nào đó.

 

Tối tăm đến nỗi đưa bàn tay ra không thầy được năm ngón khiến người ta sởn gai ốc, trong môi trường này, bất kể là người tâm tính kiên định đến đâu cũng đều cảm thấy sợ hãi.

 

Lúc này, trong góc tường có một bóng người đang ngồi chồm hồm, hai tay ôm đầu gối, cả người run lên nhè nhẹ.

 

Sau khi Chuột Chũi tỉnh lại thì thân đã ở nơi này. Gã biết, mình đã nhà tù Địa Tâm rồi, hiện giờ hẳn là bị nhốt trong nơi gần như phòng tạm giam. Đây đại khái là đãi ngộ mà mỗi một người mới đến nhà tù Địa Tâm đều phải chịu.

 

Chuột Chũi không biết mình đến đây bao lâu rồi, quang cảnh bóng tối mịt mù khiến gã không cách nào tiếp xúc được với ánh mặt trời, cảm nhận thời gian. Thứ duy nhất có thể khiến gã cảm nhận được ngoài bóng tối chính là một trận động đất thỉnh thoảng sẽ xảy ra. Điều này làm cho Chuột Chũi đoán được vị trí của nhà tù Địa Tâm, hẳn là ở một nơi nào đó sâu trong lòng đất, cũng chỉ có như vậy mới phát sinh động đất liên tiếp.

 

Nhà tù Địa Tâm, ở sâu trong lòng đất?

 

Nếu thật sự là vậy, cũng khó trách nhà tù Địa Tâm lại có thể duy trì được nhiều năm như thế mà không bị người ngoài phát hiện. Bởi vì nó căn bản không tồn tại trên mặt đất, có ai có thể phát hiện ra chứ?

 

“Cũng may mình là khách quen của phòng giam, sớm đã quen với hoàn cảnh thế này, nêu đổi lại là người khác sợ là tâm lý đã sụp đỗ lâu rồi.” Chuột Chũi tự an ủi mình. Từ thân thể đang run nhẹ của gã mà nói thì thật ra tâm lý gã cũng không phải quá kiên định.

 

Dù sao đây là một gian phòng hoàn toàn tối đen, không thể nhìn thấy gì cả, đối với người đã quen sống trong ánh sáng mà nói, ai cũng không thể giữ mãi kiên trì trong hoàn cảnh này.

 

“Cứ nhốt đi, với tình trạng bây giờ của mình, có nhốt thêm mười năm tám năm nữa cũng không vấn đề gì.” Chuột Chũi vẫn luôn tự mình nhắc nhở và cổ vũ chính mình, bởi vì gã hiểu rõ nêu ngay từ bước đầu gã đã bị sụp đổ tâm lý thì tuyệt đối sẽ không có cơ hội vượt ngục rời khỏi đây.

 

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, quang cảnh tối đen cuối cùng cũng đón một tia sáng bình minh.

 

Hào quang chói mắt khiến Chuột Chũi không mở nỗi mắt ra, chỉ có thể chôn đầu thật sâu.

 

Thông qua tiếng bước chân, Chuột Chũi đoán ra được đối phương có ba người tới, hẳn là muốn đem gã rời khỏi đây.

 

Nhưng sau khi tiếng bước chân đến gần, Chuột Chũi lại đột nhiên bị đánh một đòn hiểm không chút nương tình, hơn nữa đánh xong rồi, mây người đó lại yên lặng rời đi không tiếng động, cũng không đưa Chuột Chũi đi.

 

Quỳ rạp trên mặt đất, lần thứ hai rơi vào căn phòng tối tăm, Chuột Chũữi lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vọng. Đây là món ăn của nhà tù Địa Tâm sao? Không chỉ bị nhốt trong hoàn cảnh u tối, còn phải bị đánh?

 

“Ông đây là loài gián, đừng ai nghĩ có thể đánh ngã ông!” Chuột Chũi nghiễn răng nghiền lợi nói.

 

Căn phòng đột nhiên bắt đầu lắc lư, hơn nữa tần suất lắc lư lần này mạnh hơn mây lần so với trước kia.

 

“Đám người chúng mày cũng không sợ rung sập cái chỗ rách nát này, chôn sống hết lũ chúng mày luôn hay sao?” Cảm giác rung động mãnh: liệt khiến Chuột Chũi kinh hồn táng đảm, điều này cũng làm cho gã càng lúc càng khẳng định chắc chắn nhà tù Địa Tâm có lẽ là ở dưới lòng đất.

 

Biệt thự sườn núi, sau khi Hàn Tam Thiên cất máy cảm ứng đi, Tô Nghênh Hạ cũng vừa khéo về tới phòng.

 

Nhìn dáng vẻ mặt ủ mày chau của Tô Nghênh Hạ, hai vai tự nhiên nghiêng xuống, đại khái đã đoán được sự tình phát triển thế nào.

 

“Đồng ý rồi sao?” Hàn Tam Thiên cười hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK