“Cống hiến của thầy con cho nhà họ Hàn nhiều thật.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.
“Mẹ có thể hỏi con quay về thủ đô làm gì không?” Thi Tinh hỏi.
“Không thể.” Hàn Tam Thiên kiên định trả lời.
“Có thể về nhà ăn bữa cơm chứ, làm cho con thịt viên kho tàu con thích nhất.” Thi Tinh không từ bỏ nói.
“Đó không phải món của riêng Hàn Quân hả? Chùng nào thì có liên quan với con rồi.” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói xong, xuống xe.
Thi Tỉnh vẻ mặt đau thương che mặt, nước mắt chảy xuống, nhưng bà không trách móc Hàn Tam Thiên, đây là báo ứng, là báo ứng nhà họ Hàn lạnh nhạt với anh.
Thời gian Quan Dũng ngồi tù rất lâu, hơn nữa phong ba năm đó đã sớm lắng xuống. Hàn Tam Thiên muốn lợi dụng các mối quan hệ của mình để đưa gã ra cũng không phải khó khăn, chỉ là phải bỏ một khoản tiền lớn mà thôi.
Nhưng tiền bạc so với Hàn Thiên Dưỡng, cái trước không đáng một đồng, cho dù tán hết gia tài, chỉ cần có thể biết tin tức của Hàn Thiên Dưỡng, Hàn Tam Thiên sẽ không tiếc.
Ba ngày sau, Chuột Chũi đã tìm được Hàn Tam Thiên, thân là đào phạm, hình như chỗ nào gã cũng đến được, bản lĩnh này khiến Hàn Tam Thiên có chút bội phục.
“Tôi đã điều tra tên Quan Dũng này rồi, trước kia ngược lại là một người đàn ông xương cốt cứng rắn, nhưng bây giờ cũng không biết thế nào, anh cảm thấy gã có đáng tin không?” Chuột Chũi hỏi.
“Không đáng tin.” Hàn Tam Thiên đáp.
Chuột Chữi gật đầu, nói: “Vậy tôi biết nên làm thế nào rồi, xế chiều đi đón gã, chuẩn bị cho gã một phần quà, có thể khiến gã câm miệng là được.”
Hàn Tam Thiên không có ý kiến gì, Quan Dũng cùng lắm chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi, gã sẽ có kết cục thế nào, Hàn Tam Thiên không quan tâm.
Lúc chạng vạng tối, cửa hông nhà tù Tần Thành, rốt cuộc Quan Dũng cũng bước ra khỏi tường cao, hít liên tiếp mấy hơi thật sâu, khiến thể xác lẫn tinh thần gã đều thoải mái dễ chịu, sau khi nhìn thầy Hàn Tam Thiên, gã vội vàng chạy tới bên cạnh Hàn Tam Thiên.
“Đại ca, cảm ơn anh, nếu không có anh, đời này tôi cũng không được nhìn thầy thế giới bên ngoài nữa.” Quan Dũng cảm kích nói.
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt gật đầu, Chuột Chũi đưa cho Quan Dũng một chai nước, nói: “Nếm thử mùi vị nước bên ngoài là thế nào đi, đã lâu rồi chưa thử nhỉ.”
“Đúng vậy, đã lâu rồi, lâu đến mức khiến tôi quên cả thời gian.” Sau khi Quan Dũng nhận chai nước thì uống ừng ực mấy ngụm, thế nhưng sau khi uống xuống bụng gã mới phát hiện không hợp lý, nước không có mùi lạ, nhưng sau khi uống xong, yết hầu đến bụng đều đau rát.
“Đại… đại ca, đây là cái gì!” Vẻ mặt Quan Dũng đau đón nhìn Hàn Tam Thiên hỏi.
Chuột Chũi cười khoác vai Quan Dũng, bảo: “Yên tâm, không chết được đâu, nhiều nhất khiến anh không nói được gì mà thôi.”
“Giao người cho anh, mang về thành phó Thiên Vân, người ở nhà tù Địa Tâm có thể tới bắt kỳ lúc nào.” Hàn Tam Thiên dặn dò Chuột Chũi rồi lái xe đi.
Thủ đô với Hàn Tam Thiên mà nói là một nơi tràn ngập ký ức đau khổ, mặc dù chỉ hít không khí nơi này cũng có thể khiến anh nhớ lại thời thơ ấu bi thảm của mình, vì vậy sau khi cứu Quan Dũng ra, cùng ngày Hàn Tam Thiên đã trở về thành phố Thiên Vân.
Đêm khuya, biệt thự sườn núi có vẻ cực kỳ yên tĩnh, giống như một vùng thế ngoại đào nguyên trong chốn đô thị phồn hoa.
Về đến nhà, sau khi Hàn Tam Thiên tắm rửa xong mới rón rén vào phòng.
Tô Nghênh Hạ đã ngủ say, bày ra tư thế hình chữ đại, vô cùng tiêu chuẩn buông thả, Hàn Tam Thiên đã nhìn đến quen rồi.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh nên Tô Nghênh Hạ mở cặp mắt mơ màng ra, sau khi nhìn thầy Hàn Tam Thiên, vô thức chừa chỗ cho anh, nhưng sau khi nghiêng người, tiếng ngáy lập tức vang lên.
Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ, chất lượng giấc ngủ của Tô Nghênh Hạ cực kỳ tốt, cho dù trời có sắm sét, cô vẫn có thể không bị ảnh hưởng chút nào, điều này khiến người ta rất hâm mộ.
Sáng hôm sau, Hàn Tam Thiên cùng chạy bộ với Tô Nghênh Hạ, sau khi lên đỉnh núi, Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ: “Trong khoảng thời gian này rất mệt mỏi àm “Ừm.” Tô Nghênh Hạ gật đầu, đáo: “Công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý, hơn nữa nhất định phải lôi kéo nhiều hợp tác hơn, sau khi mất đi dự án phía tây, với công ty mà nói là tổn thất nghiêm trọng, nhưng điều này cũng không thể trách bạn học của anh, là nhà họ Tô tự tìm lấy.”
Hàn Tam Thiên sờ lên mũi, sau này nếu để Tô Nghênh Hạ biết thật ra bất động sản Nhược Thủy là của anh, không biết Tô Nghênh Hạ sẽ có phản ứng thế nào.
“Em có khả năng kinh doanh rất mạnh, công ty nằm trong tay em, nhất định sẽ phát triển tốt hơn.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ vặn eo xoay cổ, phác họa đường cong duyên dáng của cơ thẻ, than thở bảo: “Có thể phát triển tốt hơn hay không thì em không biết, nhưng muốn vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cũng không thành vấn đề.”
Dứt lời, Tô Nghênh Hạ quay đầu sang nhìn Hàn Tam Thiên, hroi: “Còn anh, đến thành phố Dung ngoại trừ giúp đỡ Khương Oánh Oánh, còn những chuyện khác thì sao, thuận lợi không?”