Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 355:

 

“Bây giờ em nhìn lại ánh mắt của những người đó thử xem.” Hàn Tam Thiên không trả lời mà nói.

 

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ không hiểu ý của Hàn Tam Thiên, nhưng vẫn theo lời Hàn Tam Thiên nói mà nhìn một lần, bấy giờ cô mới phát hiện những nghỉ hoặc trước kia biến thành khiếp sợ, mà mấy người đàn ông cũng bót vẻ háo sắc ban nãy lại, hơn nữa biểu cảm còn mang theo chút sợ hãi.

 

“Bọn họ… bọn họ bị gì vậy?” Tô Nghênh Hạ kỳ lạ hỏi.

 

“Đây là vị trí VỊP, tài sản phải từ một tỷ trở lên mới có thể ngồi chỗ này, bọn họ lại chưa từng gặp chúng ta, tắt nhiên sẽ kinh ngạc.” Hàn Tam Thiên cười giải thích.

 

Tài sản một tỷ mới có tư cách ngồi chỗ này!

 

Ánh mắt của Tô Nghênh Hạ trở nên giống những người khác, bởi vì dựa vào tài sản của cô, hiển nhiên không đạt tiêu chuẩn, vậy có nghĩa ngồi được chỗ này không liên quan đến cô, mà là Hàn Tam Thiên.

 

chú ý của toàn trường.

 

“Đây là vị trí VỊP, tài sản phải từ một tỷ trở lên mới có thể ngồi chỗ này, bọn họ lại chưa từng gặp chúng ta, tắt nhiên sẽ kinh ngạc.” Hàn Tam Thiên cười giải thích.

 

Tài sản một tỷ mới có tư cách ngồi chỗ này!

 

Ánh mắt của Tô Nghênh Hạ trở nên giống những người khác, bởi vì dựa vào tài sản của cô, hiển nhiên không đạt tiêu chuẩn, vậy có nghĩa ngồi được chỗ này không liên quan đến cô, mà là Hàn Tam Thiên.

 

Sau khi hội đấu giá chính thức bắt đầu, không ít vật đấu giá đều dẫn tới đấu giá kịch liệt, nhưng Hàn Tam Thiên không có hứng thú với những thứ này, nêu đã đến vì dây chuyền Vĩnh Hằng, vậy vòng cổ chưa xuất hiện, anh sẽ không ra tay.

 

Lúc này Mã Ngạn vô cùng bức bồi, nộp một triệu tiền đặt cọc, tất nhiên gã không muốn mất một triệu, nếu có thể đạt được một món đấu giá, ít nhất sẽ không bị thiệt quá nhiều, nhưng trước mắt không có bất kỳ thứ nào có giá trị thấp hơn ba triệu, điều này khiến Mã Ngạn cả cơ hội ra tay cũng không có, cũng làm Mã Ngạn rất lo lắng.

 

Mặc dù nói toàn bộ vật đấu giá đều có chút giá trị, những những thứ này có giá trị cao hơn đối với những người thích sưu tầm, mà Mã Ngạn chỉ thích phù phiếm ngoài mặt nếu mua những thứ này chẳng khác gì rác rưởi, cho dù sau khi vào tay đem bán cũng tổn thất một khoản, dù sao yêu cầu đấu giá vốn đã cao, tính thế nào cũng là thiệt thòi lớn.

 

Mã Ngạn đã hồi hận đến xanh ruột, cũng càng hận Hàn Tam Thiên hơn, nếu không phải là Hàn Tam Thiên, gã cũng không cần tốn một triệu đi tranh giành mặt mũi.

 

“Ông xã, chẳng lẽ chúng ta phải thiệt hại một triệu hả?” Phan Vân Vân ảo não nói, một triệu này là bao nhiêu túi xách, bao nhiêu đồ trang điểm chứ.

 

“Còn làm gì được nữa? Em xem có thứ gì rẻ để chúng ta mua không?” Mã Ngạn cắn răng nói, trong lòng cũng có chút trách cứ Phan Vân Vân, hôm trước nều không phải Phan Vân Vân kích thích gã, sao gã lại lây một triệu ra nộp tiền đặt cọc chứ.

 

“Rẻ? Hội đấu giá lần này không có thứ gì rẻ, nếu anh muốn kiểm lậu (từ chuyên ngành trong giới đồ cổ, nôm na là nhặt được món hời mà người khác vô tình bỏ qua) thì đã đến lộn chỗ rồi.” Người bên cạnh nghe Mã Ngạn nói thì khinh thường bảo.

 

Mã Ngạn liếc người nọ, tai to mặt lớn đeo vàng đeo bạc, kế bên còn có một đàn em xăm rồng xăm hổ như xã hội đen, gã không dám gây sự, đối với loại trào phúng này cũng chỉ có thể vờ như không nghe thấy.

 

Từng món đấu giá rơi vào tay người mua, hơn nửa ngày trôi qua, cuối cùng tiết mục cuối cùng cũng lên sàn, mà lúc này, một người tuổi còn trẻ khoan thai tới chậm, xem tuổi cũng chừng khoảng hai lăm hai sáu, bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc cực kỳ gợi cảm.

 

“Lục Huân rồi.”

 

“Xem ra cậu ta lại đổi bạn gái, cậu ta đồi bạn gái còn chăm hơn chúng ta thay quần áo.”

 

“Hiện tại ở đảo Bedrock không biết có bao nhiêu thiếu nữ xếp hàng chờ cậu ta, có thể không chăm sao?”

 

Trong những lời này, hoặc nhiều hoặc ít đều mang một chút hâm mộ, bởi vì cuộc sống của Lục Huân gần như là thứ tất cả đàn ông hướng tới, không thiếu tiền xài, bên cạnh cũng chưa từng thiếu phụ nữ.

 

“Lục Huân, hôm nay anh có định mua thứ gì không?” Cô gái gợi cảm bên cạnh hỏi Lục Huân, trước đây cô ta không hè biết chuyên đi này, lầm tưởng là bất ngờ Lục Huân tặng mình, trong lòng còn có chút kích động.

 

“Chẳng lẽ em không biết hôm nay đầu giá dây chuyền Vĩnh Hằng hả?” Lục Huân nói.

 

Cô gái gợi cảm mừng đến mức không nói nên lời, từ nửa tháng trước, bên đấu giá mới bắt đầu lăng xê về chủ đề dây chuyền Vĩnh Hằng, bây giờ người của cả đảo Bedrock đều biết chuyện này, hơn nữa nhìn từ ảnh của công ty đấu giá tung ra, dây chuyền Vĩnh Hằng vô cùng đẹp, là thứ toàn bộ phụ nữ đều muốn có.

 

“Anh… món quà quý giá như vậy, anh muốn tặng cho em ư?” Cô gái gợi cảm kích động đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

 

Lục Huân khinh thường cười lạnh, nói: “Tặng cho em, em cũng không nghĩ kỹ thân phận của mình, đó là mua tặng vợ tương lai của anh.”

 

Cô gái gợi cảm nghe thấy câu này thì vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lúng túng, nhưng cô ta cũng hiểu, có thể có quan hệ với Lục Huân, nhận được một số tiền và thỏa mãn lòng hư vinh đã đủ rồi, nào dám hy vọng xa vời có thể gả vào nhà họ Lục chứ.

 

“Không biết người phụ nữ thế nào mới có thể gả cho anh, cô ấy thật sự quá hạnh phúc.” Lúc cô gái gợi cảm nói câu này còn kéo tay Lục Huân, dù biết rõ Lục Huân sẽ không thật lòng với mình nhưng cô ta vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Lục Huân.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK